Hồn Lực của Tru Vô Dạ hết sức tự nhiên tiến vào trong đầu nhi tử của mình, cố gắng làm suy yếu linh hồn hết sức có thể để không làm đau hắn, đồng thời cũng giảm đi di chứng sau này khi đã thực hiện dò xét linh hồn.
Nhưng vừa mới tiến vào bên trong, Linh Hồn của Tru Vô Dạ liền gặp phải cảnh tượng cả đời không thể nào quên được.
Chỉ thấy một vị tuyệt sắc giai nhân đang lạnh lùng nhìn lấy hắn, trong tay nàng đã cầm sẳn một cái Hồn Đỉnh trong suốt ẩn hiện hai đóa Ôn Hồn Liên và Bạch Hồn Liên đang bạo phát sức mạnh, hung hăng hướng về tia linh hồn của hắn nện vào.
PHỐC!
Như ngũ lôi oanh đỉnh, Tru Vô Dạ chỉ cảm thấy vong hồn đại mạo, đau đớn như điên khiến mồ hôi lạnh trên trán hắn ứa ra, sắc mặt đại biến.
Nhận thức được Tru Vô Dụng chắc chắn là kẻ giả mạo con trai mình, nhưng không có thời gian bày tỏ sự phẫn nộ, hắn vội vàng muốn đem tia linh hồn từ trong đầu Lạc Nam rút ra nhanh nhất có thể.
Dò xét linh hồn của người khác, đây là hành vi thực hiện chỉ khi nào đối phương không có chút ý niệm phản kháng nào hoặc khi thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn.
Bằng không một khi tự tiện dò xét linh hồn của những Hồn Tu cường đại sẽ rất dễ bị phản kháng dẫn đến phản phệ ngược lại, lúc đó kẻ chuốc lấy đau khổ chắc chắn là người ra tay dò xét.
Trường hợp này của Tru Vô Dạ chính là như vậy, nhận thức được mình bị phản phệ nghiêm trọng, hắn muốn đem tia linh hồn rút ra, sau đó đem kẻ dám giả mạo nhi tử của mình nghiền thành muôn mảnh.
ONG ONG ONG ONG ONG…
Đáng tiếc mọi thứ chỉ là mong muốn của hắn, có âm thanh ngâm tụng thần thánh và trang nghiêm đến từ bốn phương tám hướng vang vọng mà lên.
“Luyện Hồn!” Lạc Nam trong lòng cười lạnh một tiếng, kích hoạt Bất Hủ Kinh Văn khảm nạm bên trong linh hồn, ra sức luyện hóa tia linh hồn của Tru Vô Dạ.
Trước đây mỗi khi thi triển Đoạt Hồn, mục tiêu bị Lạc Nam nhắm đến thông thường là những kẻ đã bị đánh nát thể xác, chỉ còn lại linh hồn muốn chạy trốn.
Nhưng hiện tại khi Tru Vô Dạ dám đem một tia linh hồn tiến vào cơ thể Lạc Nam, hắn liền triển khai Luyện Hồn…mượn Bất Hủ Kinh Văn luyện hóa trực tiếp tia linh hồn này của Tru Vô Dạ.
Đứng trước sự bá đạo của Cấm Kỵ, tia linh hồn của Tru Vô Dạ không khác nào một con kiến hôi yếu ớt, bị Lạc Nam tiêu hủy hoàn toàn.
PHỐC!
Một ngụm máu tươi cuồng phún, thân thể tưởng chừng uy nghiêm không gì tả nổi của Tru Vô Dạ điên cuồng lảo đảo, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, linh hồn trọng thương làm hắn đau đến ôm đầu rống lên:
“AAAAAAAAAAAA”
Thiên Ma Đế Lực bùng nổ quét ngang chiến trường, chấn đến một đám Đế Tử, Đế Nữ thực lực yếu kém thổ huyết bay ngược.
“Lớn mật!”
Tru Vô Tà nộ hống một tiếng, là người đầu tiên lấy lại phản ứng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ lúc Tru Vô Dạ dò xét linh hồn của “Tru Vô Dụng” đến lúc trọng thương ôm đầu chỉ xảy ra trong một hơi thở.
Tất cả cao tầng của Tru Tiên Điện vẫn còn giật mình, chưa kịp nhận thức được tình hình.
Chỉ có Phó Điện Chủ Tru Vô Tà nhìn thấy đại ca đau đớn liền làm ra hành động.
KENG!
Uy thế của Đế Binh quét ngang chiến trường, trong tay Tru Vô Tà xuất hiện một thanh Trường Thương dài tầm bốn mét, Ma Khí ngập trời, ngửa đầu gào thét:
“Thời Không Thương Pháp!”
Nhất thương đâm ra, thời gian và không gian như ngưng đọng, Sát Vực, Thương Vực cùng Chiến Vực nghiền nát thương khung.
Tru Vô Tà mãnh liệt ra tay, một thương đâm ra chính là toàn lực, nhắm thẳng đầu của Lạc Nam.
Đối mặt với thế công như vậy, Thiên Nhi đang núp sau lưng hắn toàn thân mềm nhũn, chênh lệch thực lực to lớn khiến nàng ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, đôi mắt đẹp tràn ngập rung động nhìn đầu thương trí mạng xuyên phá ngày càng gần.
Trái ngược với Thiên Nhi lo sợ, Lạc Nam nhếch miệng cười quỷ dị.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nâng lên hai tay, cầm lấy một tên thanh niên hấp hối chắn ở trước mặt.
Ánh mắt Tru Vô Tà co rút lại, vội vàng thu hồi thế công khủng bố của mình, không dám hành động lỗ mảng.
Nhưng công ra thì dễ, thu lại không dễ chút nào.
Nhất là khi hắn đã vận dụng gần như toàn lực để đâm ra một kích, lúc này lại cưỡng ép thu hồi thế công, thân thể liền bị chính lực lượng của mình phản chấn ngược lại.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu, Tru Vô Tà liên tục lùi bước chân.
“Vô liêm sĩ!” Hắn phẫn hận rít gào, hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Nam.
Bởi vì hắn đã nhận ra, thanh niên mà Lạc Nam dùng làm bia đỡ đạn chính là con của đại ca hắn, cháu trai của hắn – Tru Vô Dụng.
Lạc Nam nhìn thấy Tru Vô Tà không dám giết Tru Vô Dụng, hài hước cười cười:
“Mặc dù tên ngươi là Vô Dụng nhưng lúc này ngươi lại khá hữu dụng!”
“Lớn mật!”
“Tặc tử phương nào!”
“Mau thả Thiếu Chủ!”
“Ngươi chắc chắn là dư nghiệt Tiên Ma Cung!”
Rốt cuộc đám Nguyên Lão, Trưởng Lão đã lấy lại tinh thần.
Cả đám căm tức bao vây lấy Lạc Nam và Thiên Nhi vào trung tâm, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Lạc Nam đã bị giết trăm ngàn lần rồi.
“Haha, đều là gương mặt thân quen…” Lạc Nam mỉm cười đảo mắt nhìn toàn trường một vòng.
Tru Vô Dạ, Tru Vô Tà, Đại Nguyên Lão Tứ Hồn Lão Nhân, Tam Nguyên Lão Tù Diệm, Lục Nguyên Lão Hùng Lẫm, Thất Nguyên Lão Âm Liệt.
Ngoài ra mấy tên Nguyên Lão còn lại Lạc Nam chưa tiếp xúc, bất quá dựa vào ký ức của Chấn Hào và Tru Vô Dụng nên cũng nhận diện được.
À…Tù Diệm hiện tại phải là Nhị Nguyên Lão mới đúng.
Bởi vì sau khi Nhị Nguyên Lão là Độc Tôn chết đi, Tru Tiên Điện đã bổ nhiệm Tù Diệm thành Nhị Nguyên Lão, thứ tự Nguyên Lão cũng đã đôn lên, người vừa được ngồi vào vị trí Nguyên Lão thay chỗ Độc Tôn mất đi là một Thiên Ma Đế hoàn toàn mới.
Thấy kẻ địch bị đám người mình bao vây mà vẫn còn thản nhiên cười nói, Tù Diệm cảm thấy như bị sỉ nhục, trầm giọng lên tiếng:
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
Bởi vì Lạc Nam vẫn còn sử dụng bộ mặt của Tru Vô Dụng, đám người vô pháp phán đoán được thân phận của hắn.
Bất quá liên tưởng đến Văn Lang vừa mới hy sinh để tạo cơ hội cho đối phương đánh cắp Dược Viên, Tru Tiên Điện dám khẳng định kẻ này là người của Tiên Ma Cung.
Có thủ đoạn quỷ dị khó lường, lại khiến Văn Lang cam nguyện hy sinh…
“Ngươi là Tiên Ma Công Chúa?” Tru Vô Tà chất vấn hỏi.
Nếu không phải trong tay đối phương vẫn còn cầm con tin là Tru Vô Dụng, bọn hắn đã sớm lao lên tiêu diệt, cần gì uổng phí miệng lưỡi?
“Khụ khụ…”
Mà lúc này, Tru Vô Dạ cũng vừa nốc một viên Đế Hồn Đan để ổn định thương thế, tuy bị luyện hóa một tia Linh Hồn khiến thực lực của hắn không sánh bằng thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng là cường giả cao cấp hàng đầu, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn lấy Lạc Nam.
Trong ánh mắt không tưởng tượng nổi của tất cả mọi người, Tru Vô Dạ đột ngột nâng tay lên chụp về phía trước.
RĂNG RẮC…
Tiếng xương cốt và máu thịt bị bóp nát, một vùng Không Gian siết chặt theo ý niệm của Tru Vô Dạ.
“Hự…”
Tru Vô Dụng nằm trong tay Lạc Nam rên lên một tiếng cuối cùng trước khi bị chính phụ thân của mình bóp chết.
Ánh mắt Lạc Nam co rút lại nhìn lấy bãi thịt nhão máu me đầm đìa phía trước mình.
“Đủ tàn nhẫn…” Trong lòng hắn trở nên lạnh lẽo.
Không ai nghĩ đến Tru Vô Dạ sẽ đột nhiên xuất thủ tàn nhẫn như thế với nhi tử của mình.
Ngay cả Lạc Nam cũng không lường trước được.
Vốn hắn định dùng Tru Vô Dụng làm con tin để uy hiếp Tru Tiên Điện, nào ngờ kế hoạch bị chính Tru Vô Dạ phá hủy rồi.
“Điện chủ…” Đám cao tầng trong lòng run lên, ánh mắt vừa kính sợ vừa bội phục.
“Hừ, vì đại sự không câu nệ tiểu tiết!” Tru Vô Dạ nở nụ cười tàn khốc:
“Dụng nhi trên trời có linh chắc chắn cũng không muốn kẻ thù dùng hắn để uy hiếp chúng ta, hắn chết rất đáng giá!”
“Tốt!” Tru Vô Tà ngửa đầu cười lớn: “Để đại thúc báo thù cho ngươi!”
Tiếng cười chưa dứt, Đế Binh trong tay đã ngân vang, một lần nữa huy động Thương Pháp, tác động đến Thời Gian, đem tốc độ xuất