Cảm nhận được một cổ sức mạnh bất khả kháng cự đang điên cuồng tước đoạt Vô Ảnh Hỏa của mình, Đan Dĩnh trong lòng âm thầm hối hận.
Nàng không nghĩ đến tên nam nhân này lại khủng bố như vậy, ở trong cùng cấp mình hoàn toàn vô lực trước mặt hắn.
Đế Diễm quá mức áp đảo, chỉ lấy hình thái Tứ Thủ Bạch Hỏa xuất hiện đã dễ dàng chế trụ này.
Vừa sợ vừa vội, Đan Dĩnh lớn tiếng la lên:
“Chỉ đùa một chút thôi nha, ngươi cần gì phải nặng tay như thế?”
“Haha, nếu không phải đùa giỡn…nàng nghĩ nàng còn mạng đứng trước mặt ta?” Lạc Nam hài hước cười nói.
Hắn quả thật không cảm nhận được địch ý của Đan Dĩnh nên mới chỉ muốn cướp đoạt Vô Ảnh Hỏa của nàng, bằng không nàng đã sớm trở thành một cổ thi thể.
“Hừ, ngươi cũng đừng trách ta!”
Thấy thái độ của Lạc Nam cứng rắn, ánh mắt của Đan Dĩnh hiện lên một tia quyết liệt.
Bất chợt nàng kê sát môi đỏ lại gần khuôn mặt của hắn, hé mở hai cánh môi.
Lạc Nam nhìn mà chép miệng, không thể không công nhận môi của nàng rất thơm a.
PHÌ!
Đột ngột, một ngọn lửa dữ dội từ trong miệng Đan Dĩnh phun ra, hòa bên trong đó là vô số độc tố vô hình vô ảnh, rất nhanh đã bao trùm thân thể Lạc Nam.
“Xem ngươi còn đắc ý!” Đan Dĩnh khóe môi cong lên ma mãnh.
Bất quá khoảnh khắc tiếp theo khiến nụ cười trên miệng nàng cứng đờ.
“Mỹ nhân à, ngươi phạm quy…dám dùng độc trong cuộc thi Khống Hỏa!” Âm thanh cười nhạt của Lạc Nam chậm rãi vang lên.
Hắn há mồm, đem ngọn lửa của Đan Dĩnh nuốt sạch trong ánh mắt trợn tròn của nàng.
‘‘Làm sao có thể ?” Đan Dĩnh không dám tin kinh hô lên, phải biết với lượng độc tố vừa rồi ngay cả Thiên Đế tiếp xúc một ít cũng phải tử trận, làm sao nam nhân này không hề hấn gì?
Nàng cũng không sợ mình phạm quy, bởi vì lượng Độc Tố đó đã được nàng dùng thủ đoạn đặc biệt dung hợp cùng Hỏa Lực Lượng của mình, cho nên nó như một loại Hỏa Độc, vẫn nằm trong phạm trù hỏa hệ.
Điều đáng sợ chính là đối thủ không hề kháng cự, thậm chí đem Hỏa Độc của nàng nuốt vào vẫn thản nhiên như thường, tên này rốt cuộc là quái vật gì ?
Mà lúc này, Vô Ảnh Hỏa cũng đã thoát ly một phần khỏi đan điền của Đan Dĩnh, khóe môi nàng rỉ máu vì nhận phản phệ, sắp mất đi Dị Hỏa rồi.
“Mau dừng tay!”
Đột ngột có âm thanh lạnh lùng thốt lên, chỉ thấy một vị mỹ phụ che mặt xuất hiện phía sau lưng Lạc Nam, vô số ngọn lửa hình chim hoàng yến xinh đẹp bay lượn với quỷ đạo chóng mặt, điên cuồng lao đầu vào hòn đá dưới chân hắn kích nổ.
“Ừm? sao hôm nay mỹ nữ tìm đến tận cửa nhiều như vậy?” Lạc Nam nhíu mày thầm nghĩ.
Mỹ phụ vừa ra tay đột kích hắn không ai khác chính là Gia Chủ của Dược Hoàng Thế Gia – Hoàng Mộng Yến.
“Yến tỷ cứu ta!” Đan Dĩnh hướng về phía Hoàng Mộng Yến la lớn, trong mắt lóe lên những tia hy vọng.
Hiển nhiên hai nữ nhân này có quen biết, quan hệ cũng không tồi nên Hoàng Mộng Yến mới mạo hiểm ra tay cứu giúp Đan Dĩnh.
Bất quá Lạc Nam không thèm quan tâm, nếu đã chủ động công kích hắn thì nàng ta cũng là đối thủ.
Vừa vặn hắn đối với Dị Yến Hỏa xinh đẹp cũng có chút hứng thú.
Ý niệm vừa động…
GÁY!
Tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần vang vọng thiên không, Tứ Linh Vệ Hồn kích hoạt, Hỏa Phượng Hoàng ngưng tụ từ Đế Diễm ngạo nghễ bầu trời được triệu hoán.
Vừa mới xuất hiện, một đôi cánh khổng lồ hoa lệ đã bao phủ cả bầy yến nhỏ, đem chúng nó nhấn chìm trong biển lửa dữ dội của mình, hoàn toàn áp đảo.
Sắc mặt Hoàng Mộng Yến có chút tái đi, nàng biết Lạc Nam rất mạnh nhưng không ngờ mạnh đến mức độ này.
Chỉ đơn giản đứng đó đã triệu hồi ra Hỏa Phượng Hoàng nghiền ép thế công của nàng.
GÁY!
Chưa dừng lại ở đó, Hỏa Phượng Hoàng như một tên lửa di động với tốc độ kinh hoàng, hung hăng lao vào Hoàng Mộng Yến.
ẦM!
Hỏa diễm phần thiên, Hoàng Mộng Yến và cả khối đá dưới chân nàng đột ngột hóa thành vô số con chim hoàng yến nhỏ phân tán bay lượn, thành công né tránh thế công của Hỏa Phượng Hoàng.
Bản thể của nàng đạp trên khối đá xuất hiện ở sau lưng Lạc Nam, triệu hồi một đôi cánh yến khổng lồ hoa mỹ ầm ầm tập kích.
Đáng tiếc sức mạnh vẫn quá áp đảo.
Lạc Nam như đã đoán trước được động thái của Hoàng Mộng Yến, một cái Hỏa Liên Vô Ảnh đã vô thanh vô thức bay ra sau lưng từ bao giờ.
Khi nàng vừa mới lộ diện, Hỏa Liên Vô Ảnh đã điên cuồng bạo tạc.
ĐÙNG!
Sắc mặt Hoàng Mộng Yến đại biến.
Trong lúc nguy cấp, nàng vội vàng chuyển công thành thủ, đôi cánh yến nhanh chóng bao phủ thân thể và khối đá dưới chân vào bên trong.
PHỐC!
Mặc dù là như vậy, nàng vẫn bị lực lượng chấn động đến mức thổ huyết, tấm khăn che mặt tung bay để lộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Mà khi vô tình liếc thấy khuôn mặt thật sự của Hoàng Mộng Yến, ánh mắt Lạc Nam bỗng nhiên co rút lại.
“Làm sao có thể?”
Phía trên Bá Vũ Điện, mấy nữ Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng hé mở môi đỏ, không dám tin nhìn lấy Hoàng Mộng Yến.
Sắc mặt Lạc Nam biến ảo thất thường, cuối cùng quyết đoán thu tay, đem cả Hoàng Mộng Yến và Đan Dĩnh đẩy ra, không tiếp tục cướp đoạt Dị Hỏa.
“Ngươi…”
Đan Dĩnh không nghĩ đến mình sẽ thoát nạn trong gang tấc, có chút khó hiểu nhìn lấy nam nhân, lại không dám mở miệng dò hỏi.
Vội vàng lấy ra Đan Dược trị thương bỏ vào trong miệng, nàng nhanh chóng đỡ lấy Hoàng Mộng Yến ân cần hỏi:
“Yến tỷ ngươi có sao không?”
Hoàng Mộng Yến lắng đầu, một lần nữa đeo lên khăn che mặt, cũng tương tự nghi ngờ nhìn lấy Lạc Nam, cuối cùng thốt lên một tiếng:
“Đa tạ!”
Tuy không biết vì sao mình được buông tha, nhưng vừa rồi rõ ràng Lạc Nam đã hạ thủ lưu tình với nàng.
“Đừng dây vào hắn!” Đan Dĩnh lúc này đã thật sự bị dọa sợ, vội vàng kéo Hoàng Mộng Yến cách xa hiện trường, không còn dám chọc đến Lạc Nam.
Thấy hắn không có ý định đuổi theo, nàng mới thở phào nhẹ nhõm hỏi:
“Yến tỷ, vừa rồi sao hắn bỏ qua cho chúng ta?”
“Ta cũng không biết nha…” Hoàng Mộng Yến mờ mịt lắc đầu.
“Hừ, chắc là thấy dung nhan tuyệt sắc của tỷ nên mềm lòng!” Đan Dĩnh yêu kiều hừ nói :
“Hắn là một tên ngựa giống chính hiệu, tỷ phải cẩn thận mới được!”
“Phi!” Hoàng Mộng Yến khẽ gắt giọng mắng: “Muội so với tỷ còn đẹp hơn, hắn vì sao không động lòng với muội?”
“Muội đâu có đẹp bằng tỷ!” Đan Dĩnh nịnh nọt cười nói, trong lòng lại âm thầm không phục.
Đúng vậy nha, ta cũng rất đẹp…vì sao tên khốn đó không biết thương hoa tiếc ngọc ?
Chẳng lẽ gu của hắn là những thiếu phụ thành thục trổ hoa như Yến tỷ ?
…
Nhìn hai nữ trò chuyện ở xa xa, Lạc Nam biểu lộ có chút suy tư.
Dung nhan của Hoàng Mộng Yến thật sự khiến hắn ngoài ý muốn.
Đương nhiên không phải hắn ấn tượng vì vẻ đẹp của nàng, dù sao thì bên cạnh hắn có Hi Vũ, có Tuế Nguyệt, Thương Lan, Nguyệt Kỳ đều xuất sắc hơn…nếu chỉ đơn thuần là vì mỹ sắc còn chưa đủ để hắn buông tha cho cơ hội cướp đoạt Dị Hỏa.
Bất quá chẳng lẽ chỉ đơn thuần là trùng hợp ?
Mặc kệ như thế nào, sau Đan Thần Đại Hội phải điều tra cho rõ ràng.
Thời gian dần trôi, Lạc Nam cũng tạm gác ý định trong đầu sang một bên, ánh mắt của hắn đã cố tình khóa chặt lấy một thân ảnh, khóe miệng nở nụ cười tà ác.
Chỉ thấy mục tiêu của hắn là một tên thanh niên thân khoác trường bào, diện mục anh tuấn, đang được bốn vị Trưởng Lão của Đan Thần Tháp cũng tham dự cuộc thi bảo hộ vào trung tâm.
Đan Tử Dương Diệp.
Con hàng này chính là kẻ khiến Lạc Nam tham gia Đan Thần Đại Hội, vốn giữa hai người thù hằn cũng không phải quá lớn…đáng tiếc Dương Diệp lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì đánh mất hai nữ của Mộc Linh Tộc và tỉ thí đấu đan thất bại mà canh cánh trong lòng, cuối cùng âm mưu nhắm vào Tử Yên và Phiêu Miểu Tiên Cung chỉ để trả thù hắn, dẫn đến một chuỗi các sự việc sau này…
Đối với kẻ như vậy, Lạc Nam đã từ lâu không còn xem là đối thủ, cũng chẳng có hứng thú tái đấu luyện đan làm gì.
Vì vậy mà lúc này, hắn muốn đem Dương Diệp đào thải ngay vòng đầu tiên, thậm chí làm thịt.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, hai tay đột ngột làm động tác kéo căng dây cung.
ẦM ẦM ẦM…
Ngay trong khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường rung động dữ dội khiến vô số người biến sắc.
Từ trong cơ thể Lạc Nam, một cổ Thánh Uy chí cao vô thượng như đế hoàng quan sát thiên hạ thương sinh điên cuồng khuếch tán.
Dùng toàn bộ Quảng Trường làm cung, Đế Diễm làm tiễn, một mũi tên khổng lồ ẩn chứa Sát Vực, Chiến Vực khủng bố bên trong đó.
Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn ngưng tụ thành công, nhắm ngay thân thể Dương Diệp.
‘‘Không thể…’’ Dương Diệp vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này xém