Bờ môi nam nữ ma sát lấy nhau nhiệt liệt, Phượng Nghi mơ mơ màng màng bị một kẻ lão luyện tình trường như Lạc Nam bất ngờ tập kích, lại thêm lòng đang hoảng loạn nên vô thức bị hắn chiếm hữu mất đôi môi một cách triệt để.
Lạc Nam tham lam hưởng thụ nụ hôn say đắm lòng người, chỉ cảm thấy hương tân ngọc dịch trong miệng Phượng Hoàng Tộc Trưởng còn ngon hơn bất kỳ mỹ tửu nào trên thế gian, bở môi mềm mại ngọt ngào, chiếc lưỡi ẩm ướt trơn mềm…tất cả hòa quyện thành mỹ vị bậc nhất trần giang khiến lòng người say đắm.
Khi hôn hắn vẫn ngắm nhìn dung nhan đằm thắm đẹp đến mê hồn của nàng.
Chỉ thấy Phượng Nghi hai mắt nhắm lại, lông mi cong vút run run, gò má anh đào ửng đỏ.
Lạc Nam vươn tay đem trâm cài tóc của nàng rút ra, mái tóc thất thải như ngân hà chảy xuống thành thác mượt.
Hắn luồn bàn tay mình vào mái tóc thoang thoảng hương của nàng vuốt ve lên xuống, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, phối hợp với bàn tay còn lại chạm vào gò má nâng niu, động tác yêu chiều đến cực điểm.
Phượng Nghi chìm vào sự dịu dàng như cái bẫy chết người của tên nam nhân, chẳng biết từ bao giờ khi hắn tách rời môi nàng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống cổ, đầu lưỡi duỗi ra liếm láp.
“Ưm…”
Cổ họng Phượng Nghi khẽ động đậy, âm thanh nỉ non như một con mèo nhỏ động tình.
Lạc Nam chậm rãi thưởng thức từng tấc da thịt của nàng, hắn hôn khắp cái cổ cao quý để lại không ít vết tích màu đỏ, sau đó lại tinh tế dùng môi lưỡi mơn trớn xương quai xanh.
Phượng Nghi ngày càng chìm đắm trong từng động tác của nam nhân, nàng chỉ cảm thấy mình đang lạc vào một giấc mộng thật đẹp, thân thể chưa từng tiếp xúc với giống đực mẫn cảm dị thường, đã có chút gì đó chảy ra giữa đôi chân, mãi đến khi chiếc áo yếm tuyết trắng rời khỏi thân trên cũng chưa hề hay biết.
To…tròn…đẹp…hoàn hảo…
Đây là những từ ngữ xuất hiện trong đầu Lạc Nam ngay khi bầu sữa tuyệt phẩm của nàng nẩy nẩy trước mắt hắn.
Chúng nó đầy ắp căng tròn ép sát vào nhau khiến cái khe giữ chật hẹp sâu hun hút, trắng nõn nà không chút tỳ vết, hai đầu nhũ nổi cộm lên lại trở thành tiêu điểm khi đỏ rực vô cùng bắt mắt.
Chẳng biết vì sao Lạc Nam loáng thoáng ngửi được mùi sữa thơm ngát, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên một bên bầu ngực nàng.
Đàn hồi, mát lạnh, mềm mại…các loại xúc cảm khiến toàn thân Lạc Nam tê dại.
Phượng Nghi cũng bị động tác của hắn làm cho giật mình, nàng đưa mắt nhìn xuống, phát hiện nam nhân đang si mê ngắm nhìn đôi gò bồng đảo trần trụi của nàng.
“Đẹp không?”
Cắn nhẹ cánh môi, nàng lên tiếng hỏi.
Nàng đã từng được hắn vuốt ve, hôn vào bầu sữa, nhưng đó chỉ là thứ thuộc về nữ nhi.
Hiện tại, hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy của nàng.
“Không phải đẹp mà là quá đẹp!” Lạc Nam than thở:
“Chúng đẹp đến mức ta không nỡ mạnh bạo đối xử với chúng!”
“Vậy đừng có đụng vào!” Phượng Nghi hừ một tiếng.
Lạc Nam cười hắc hắc: “Chồng nàng đâu có ngu!”
Nói xong không để nàng phản ứng, tham lam cúi đầu ngậm lấy một bên bầu sữa hút mạnh, đầu lưỡi nóng như lửa quấn lấy nhũ hoa nhấm nháp.
Bên còn lại cũng được bàn tay nắn bóp, đùa nghịch, hai ngón tay xoe xoe lấy hạt anh đào, thỉnh thoảng còn dùng lực kéo kéo.
“Á…đáng ghét, vừa mới nói không nỡ thô bạo!” Phượng Nghi rên rỉ thành tiếng, chỉ cảm thấy đầu núm của mình ngày càng cứng hơn trong miệng và tay hắn, cảm giác tê dại pha lẫn khoái cảm khiến nàng thở hổn hển.
Lạc Nam cảm nhận được bộ ngực ngoại cỡ của nàng phập phồng, hắn chuyển sang bên còn lại bú mút như trẻ nhỏ thèm sữa, đắc ý truyền âm:
“Ai kêu chúng đẹp như vậy? đối với cái đẹp nam nhân thường thích chinh phục!”
Nói xong còn cố tình cắn vài ngụm lên thân bầu sữa của nàng để lại vài vết răng đỏ thẳm.
Đương nhiên cánh tay còn lại của Lạc Nam cũng không hề rảnh rỗi, lúc này nó đang mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn mượt mà của Phượng Nghi, từng ngón tay lướt trên da thịt mịn ngần hơn tơ lụa thượng hạng, thỉnh thoảng trêu chọc lỗ rốn nhỏ xinh khiến nàng rùng mình nổi cả gai óc.
Tuy thân thể này lần đầu được tiếp xúc nam nhân nhưng Phượng Nghi đã có không ít kinh nghiệm quấn quít với hắn khi còn ở thân phận Phượng Cửu Huyền.
Cho nên nàng cũng không bị động như trinh nữ chưa nếm mùi đời, ngược lại cũng vòng tay ôm lấy đầu nam nhân, vò tóc hắn, ấn đầu hắn vào sát ngực mình để miệng hắn ngậm sâu thêm một chút.
Bàn tay Lạc Nam rốt cuộc trượt qua vòng eo mỹ miều, tìm đến đôi đùi đẹp nẩy nở xoa nắn cách một lớp quần mỏng, cố ý trêu chọc ở vòng quanh bên ngoài mà không tiến vào vùng cấm địa.
“Ừm…đừng sờ loạn, nhột quá…”
Phượng Nghi hơi thở ngày càng gấp rút, Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dung nhan sắc sảo của nàng lúc này vô cùng kiều diễm, bờ môi đỏ căng mộng hé ra để lộ hàm răng trắng ngần, mũi quỳnh hít thở từng đợt, sóng mắt lưu chuyển mê người.
Lạc Nam không nhịn được tham lam lao lên, nửa ngồi ôm chặt Phượng Nghi vào lòng, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi quyến rũ.
“Hôn thiếp nhiều vào!” Phượng Nghi nức nở vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu lưỡi chủ động duỗi ra quấn quít với nam nhân.
Mà lúc này, bàn tay vốn đang dạo quanh đôi đùi đẹp bất ngờ tập kích, len lõi qua thảm cỏ thơm trên bờ mu mũm mĩm, bao trùm lấy cấm địa của người phụ nữ.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể của Phượng Nghi rung mạnh khi hắn chạm vào vùng nhạy cảm nhất của nàng, nụ hôn của nàng trao cho hắn càng ướt át hơn, nhiệt tình hơn.
Lạc Nam cọ cọ mũi mình vào mũi ngọc của nàng, tách nụ hôn ra buông lời trêu chọc:
“Phượng Nghi bảo bối, thân thể này của nàng còn mẫn cảm hơn, ướt hết tay ta rồi!”
Vừa nói, hai ngón tay hắn vừa tách ra đôi môi dọc giữa hai chân nàng, tiến vào bên trong cảm nhận từng thớ thịt mềm mại đang ép chặt.
“Đừng…đừng có trêu thiếp nữa!” Phượng Nghi phong tình vạn chủng liếc xéo hắn, rên rỉ từng đợt:
“Thiếp ngứa quá, phía dưới ngứa quá rồi!”
“Muốn sao? muốn phu quân chiếm hữu lấy nàng không?” Lạc Nam liếm láp vành tai mẫn cảm của nàng, phà hơi nóng vào bên trong.
“Thiếp muốn, biến thân thể này thành của chàng đi!” Phượng Nghi tình ý ngập tràn nhìn vào mắt hắn, bờ môi thổ khí như lan.
Thời gian nàng ở trong thân phận Phượng Cửu Huyền, hai người ân ái như keo sơn gần một tháng, số lần hòa quyện vào nhau từng đêm đếm không hết, cho nên lúc này Phượng Nghi cũng không xấu hổ hay thẹn thùng gì cả.
Nàng muốn người nam nhân này lắp đầy cơ thể nàng, chiếm hữu nàng một cách triệt để.
Phượng Hoàng Tộc Trưởng, một trong những nữ cường giả cao quý nhất vũ trụ đang cầu hoan trước mặt ngươi, Lạc Nam vừa thỏa mãn vừa kích động, hận không thể xách thương lên ngựa ngay lập tức.
Nhưng hắn vẫn không vội vàng, ngược lại thủ thỉ nói:
“Ta muốn nếm hương vị thuộc về nàng!”
Nói xong đã đặt Phượng Nghi nằm xuống, đầu hắn hạ thấp tìm xuống giữa đôi chân nàng.
Chiếc quần lót trắng tinh khôi đã sớm ướt đẫm trở nên trong suốt, bám sát vào da thịt.
Lạc Nam thích thú lột nó ra cất giữa làm kỷ niệm, nhẹ nhàng tách đôi chân nàng ra, hai mắt thất thần ngắm nhìn khe u cốc hồng hào tuyệt mỹ.
Nơi thầm kín của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, hai mép môi khéo léo hé mở ra, cảnh tượng diễm lệ đang động đậy.
Phía trên một chút chính là hạt lê e ấp như ngọc trai đỏ, lẫn tránh dưới đám cỏ thất thải được cắt tỉa gọn gàng theo hình tam giác.
Lạc Nam phát hiện nữ nhân của mình ai nấy đều biết tỉa tót gọn gàng, hiếm có người để rậm rạp che phủ cảnh xuân kiều diễm.
“So với Cửu Huyền của ai đẹp hơn?”
Âm thanh kiều mị của Phượng Nghi chợt hỏi xém chút khiến Lạc Nam phun tại chỗ.
Hắn không đáp vội, ngược lại cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi dưới của nàng, để miệng mình bắt đầu ma sát với hai mép môi dọc, đầu lưỡi xoáy sâu vào bên trong.
“Á, sướng…chết…lưỡi chàng đáng ghét quá!” Phượng Nghi toàn thân giật bắn, làn da đỏ lên như lửa, chất mật phun trào từng đợt dữ dội.
Lạc Nam như si như say thưởng thức thứ hương vị tinh khiết lần đầu tiên trong đời của nữ nhân, mùi vị đặc trưng của người mỹ phụ nhân cao quý, tham lam nuốt vào sạch sẽ không chừa chút gì.
Nhưng hắn phát hiện mình càng hút vào thì nước lại càng nhiều hơn, vĩnh viễn cũng không thể khô cạn.
Ngón tay xâm nhập hơi sâu một chút, Lạc Nam chợt giật nảy mình vội vàng rụt tay lại.
Hắn phát hiện mình vừa chạm vào một lớp màng mỏng manh nào đó.
Vừa mừng vừa sợ, Lạc Nam kinh ngạc nhìn Phượng Nghi không dám tin hỏi:
“Bảo bối…nàng…của nàng còn mà?”
Phượng Nghi Nữ Đế trêu tức nhìn hắn, nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở:
“Ngốc tử, Niết Bàn Thánh Hỏa có thể làm lành mọi