Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Không Mất Mặt


trước sau


"Ôi..." Lăng Thành thở dài.
Cô Tô Cẩm này hiền lành xinh đẹp là thế, điểm nào cũng tốt, trừ cái cứng đầu cố chấp ra.
Thời gian lại trôi qua.
Trận đấu quy định một tiếng đồng hồ, đến phút thứ năm mươi thì có một thí sinh đã hoàn thành đan được.
Đùng!
Đúng lúc đó thì lò luyện đan trước mặt Tô Cẩm lại phát ra tiếng vang thật to, sao đó là mùi khét lẹt bay lên.
Lò luyện đan tối đen, chẳng có một mẩu đan dược nào trong đó cả.

Thất bại!
Chuyện này...!Sao lại thế này được!
Người Tô Cẩm run lên, gương mặt xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy và cả người hoảng hốt.
Tại sao lại thế này?
Tăng Nguyên đan là thứ cô ấy đã luyện rất nhiều lần và đó giờ chưa bao từng có vấn đề, tại sao lần này lại thất bại.
Có khi là hậu quả của việc không nghe lời khuyên.
Lăng Thành thở dài, khẽ nói: "Cô Tô Cẩm, lúc nãy tôi đã nói rồi, những chiếc lò đồng tinh khiết thế này thì việc nắm giữ độ lửa là quan trọng nhất, tiếc là cô đã không nghe”.
Tô Cẩm mím môi, chỉ muốn khóc: "Lăng Thành, làm sao bây giờ đây?"
Đại hội luyện đan tổ chức ba năm một lần, chẳng lẽ cô ấy cứ để nó thất bại như vậy ư!
Bấy giờ thí sinh trên sân khấu, một đám người cười tủm tỉm nhìn Tô Cẩm và người sung sướng khi thấy người khác xui xẻo.
Lăng Thành lắc đầu đi tới lò luyện đan: "Tôi luyện đó giúp cô”.
Cái gì, để Lăng Thành làm ư?
Tô Cẩm cứng đờ, do dự đứng dậy.
Bây giờ chỉ còn khoảng mười phút trước khi trận đấu kết thúc.

Hơn nữa, Lăng Thành còn là đan đồng.
Trong trận đấu luyện đan, đan đồng chính là người hỗ trợ thì làm sao lên sân khấu luyện đan được?
Nhưng Tô Cẩm cũng hết cách rồi, bây giờ cô ấy không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi nên thôi thì cứ để anh thử một lần xem sao, biết đâu lại có khả năng gì đó thì sao.


Cứ hi vọng là thế đi dù nó quá xa vời, dù nó chỉ còn mười phút, dù có là Tông Sư luyện đan cũng không thể luyện được một loại đan dược tốt trong mười phút?
Nhưng còn đỡ hơn là nhận thua.

Nghĩ thế, Tô Cẩm cắn môi gật đầu: "Thế cũng được”.
Nói xong, bèn lùi sang một bên.
Lăng Thành hít sâu châm lò lửa lên thêm lần nữa và bắt đầu lấy nguyên liệu.

Cái gì?
Khoảnh khắc đó, các giám khảo ngồi hai bên đều đổi sắc mặt.

Sao một đan đồng lại được lên bục?
Làm bừa cái gì thế?
Nhâm Hoàn bên kia cũng tập trung vào Lăng Thành, gương mặt xinh đẹp đó thoáng vẻ phức tạp.
Đan đồng thay thế thí sinh lên bục luyện đan là điều cấm kỵ! Đại hội mấy kì trước không hề có chuyện này.
Xì xào.
Cùng lúc đó, cả quảng trường Vạn Tuế lập t sôi trào lên, vô số người ánh mắt tập trung ở Lăng Thành trên người, biểu tình đã tràn ngập kinh ngạc cùng đùa cợt.
"Mau nhìn kìa, cái kia ở rể nhà vợ lên đây”
"Ha ha, cậu ta cũng biết luyện đan? Cười chết người”.
Hách Quang ngồi ở hàng ghế thứ nhất lại nhịn không được cười ha hả: "Thằng ngốc Lăng Thành này nghĩ đến mình đang chơi ao làng hả? Dám thay thế cô Tô Cẩm lên sân khấu”.
Vừa nói như vậy xong thì đám người chung quanh lập tức bàn tán.
Chu Lam nhíu chặt chân mày nhỏ giọng nói: "Hách Quang, tại sao anh lại nói những lời như vậy? Chẳng lẽ anh đã quên lúc trước khi đi dạo chơi ngoại ô thời điểm có người ăn quả rừng, Lăng Thành phải luyện đan ngay tại chỗ để cứu ư”.
Nói thật, nhìn thấy Lăng Thành lên sân khấu luyện đan Chu Lam cũng hơi ngoài ý muốn nhưng cô ta tin chắc Lăng Thành sẽ không thể hiện bừa.
Hách Quang khinh thường cười lạnh: "Khi ấy nó chỉ cứu được vợ Tôn Đại Quân nhờ may mắn thôi, chút mánh lới đ ó mà cũng dám đến đại hội luyện đan?"
Thật sự là nực cười.
Chu Lam không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành trên sân khấu, lòng khó giữ được bình tĩnh.
Lăng Thành tự tin như vậy, chẳng lẽ tiên đan lúc trước đều do chính anh luyện chế ?
Không.


.

.

Không thể nào.
Tiên đan là đan dược cực kì hiếm thấy.
Rất nhiều Đại Sư luyện đan cũng không biết làm, anh không thể luyện chế ra nó được.

Lúc trước chính miệng anh đã nói là không phải rồi đấy thôi, bạn bè đã cho anh viên tiên đan đó mà…
Trên sân khấu đa số thí sinh đều cầm đan dược mình luyện chế thành công ở trong tay.
Thí sinh số ba là một cô gái.
Khi cô ấy cầm đan dược được luyện chế xong trong tay thì ánh mắt người dẫn chương trình lóe lên vẻ ngạc nhiên, cầm microphone nói: "Mọi người, Trần Huyền phái Tiêu Dao luyện chế một viên Định Nhan đan! Định Nhan Đan, công dụng như tên, bảo vệ sắc đẹp giữ gìn tuổi xuân giúp cho vẻ đẹp của người phụ nữ được giữ nguyên trong vòng mười năm không thay đổi!"
Cái gì?
Định Nhan đan?
Chỉ một thoáng mà rất nhiều người ở đây đều ngây ngẩn, rất nhiều cô gái than thở thành tiếng.
Dù có là cô gái xinh đẹp cách mấy thì cũng đến ngày phải già.

Ai chẳng muốn giữ mãi nét thanh xuân tươi đẹp.
Thậm chí Định Nhan đan còn có tác dụng dưỡng nhan sắc!
Tất cả những người mang giới tính nữ đều lộ ra ánh mắt khát vọng.

"Trời ạ, mau nhìn lên bầu trời kìa!"
Không biết là ai đột nhiên hét lên.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn lên trời!
Chỉ có đám mây mù đen ngòm ngưng tụ ở giữa không trung rồi chậm rãi huyền bao phủ trên đỉnh đầu một thí sinh luyện đan!

Đó chính là thí sinh phái Thiếu Lâm tên Lương Quốc Hòa! Mây đan!
Lương Quốc Hòa luyện chế đan dược lại kéo tới một đám mây đan! Xôn xao! Mọi người bắt đầu bàn tán!
Suy cho cùng thì hành động tu luyện đã là lén lách qua quy luật tự nhiên thiên rồi còn luyện chế đan dược thì lại càng chống đối với đấng tối cao!
Nếu có người luyện chế ra cực phẩm đan dược sẽ kéo hiện tượng thiên nhiên đến!
Mây đan ngưng tụ chính là một hiện tượng tự nhiên trong số đó! Có mấy loại đan được càng mạnh thì thậm chí còn kéo đến cả sấm chớp giật dùng dùng, thậm chí đan dược

tuyệt thế còn kéo cả thiên kiếp tới!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn Lương Quốc Hòa với vẻ khiếp sợ nói không ra lời.
Có thể kéo cả mây đan tới thì chắc chắn tay nghề luyện đan người này phải cao siêu lắm, chắc sắp đạt tới trình độ người khác không thể chạm đến rồi!
Xem ra lần này đại hội luyện đan xuất hiện nhân tài lớp lớp.
Cùng lúc đó, ban giám khảo ngồi ở hai bên cũng đều là tròn mắt khiếp sợ.
Vui nhất chính là người phái Thiếu Lâm, thầy Giác Vi.

Lương Quốc Hòa là thanh niên trả nổi bật phái Thiếu Lâm, có tài năng trời phú, hơn nữa ở lại còn là tay lão luyện trong luyện đan thuật.
Hôm nay đại hội luyện đan này quả nhiên không làm phái Thiếu Lâm thất vọng! Xoẹt!
Mọi người ở đây âm thầm líu lưỡi thì lò Lương Quốc Hòa trước mắt đan lô phát
ra tiếng rung động như sét đánh.
Giây tiếp theo, trong vô số ánh mắt tập trung về phía mình, Lương Quốc Hòa lấy ra một đạn dược trắng như tuyết đan ra, mặt ngoài viên đan lấp ló ánh sáng di chuyển, có thể nói là đầy linh khí.
Người dẫn chương trình xúc động chết được, vội vàng bước nhanh tới và hai tay run run nhận lấy đan dược rồi dò hỏi: " Thí sinh Lương Quốc Hòa, cho hỏi ngươi đây là đan dược gì thế”.
Lương Quốc Hòa mỉm cười: "Cái này gọi là Cố Linh đan, là bảo an hồn đan, có thể tăng tu vi rồi còn có thể xoa dịu an hồn giúp giảm bớt sự tấn công của tâm ma”
Ban giám khảo đều gật đầu.

Con đường tu luyện một đường gian nguy muôn vàn khó khăn.

Hơn nữa sau khi đạt tới cấp bậc Vũ Hầu thì rất khó năng cao khả năng.
Ngoài việc bản thân phải không ngừng lĩnh ngộ thì còn phải đề phòng tâm mình bị mê hoặc, nói cách khác, rất dễ dàng sinh ra tâm ma, tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên Cố Linh đan là bảo bối với tất cả những người tu luyện!
Mọi người phía dưới cũng đầy là kính nể!
Buộc lòng phải nói, quán quân, lần này không thể là ai khác ngoài người này! Có thể kéo cả mây đan tới thì không phải đùa là được đâu.
Nhìn mây đan đó, trong lòng Tô Cẩm là nỗi hụt hẫng nói không nên lời.

Lần này mình không có duyên với ba vị trí đầu rồi.
Giờ phút này, chỉ còn hai phút nữa là trận đấu kết thúc! Cả sân khấu chỉ còn

mỗi mình lò của Lăng Thành đang lên lửa, vẫn chưa luyện xong! Nhưng Lăng Thành vẫn bình tĩnh không hề hoảng hốt, thậm chí anh còn khá hăng hái nhìn đám mây đan bên kia.
Buộc lòng phải nói, Lương Quốc Hòa dẫn mây đan đến đây cũng được tính là một người rất được.
Trong cuốn "Thuật luyện đan Vô Cực" có nói khi vài loại đan dược hiếm được làm ra thì sẽ tạo thành hiện tượng trời đất.
Nhưng tiên dăn Lăng Thành luyên chế là loại khá là hiếm nhưng lần đó không hề thấy hiện tượng gì.
Khi đó Lăng Thành còn hơi buồn bực, sau đó anh cẩn thận đọc lại sách thì mới tìm hiểu được.
Tiên đan là linh dược thuộc tầm trung nhưng tính đi tính lại thì nó chỉ có chút tác dụng hỗ trợ, nói thẳng ra là trợ giúp người tu luyện vượt qua bức màn ngăn cách thôi chứ không còn tác dụng gì khác.
Không thể làm tăng tu vi, cũng không thể cải thiện thể chất người tu luyện, chỉ hỗ trợ vượt qua thử thách.
Nên loại thuốc có tính hỗ trợ như tiên đan thì không thể kéo hiện tượng gì đến.

"Một phút cưới cùng”.

Người dẫn chương trình cầm microphone nói.
Bấy giờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lăng Thành.
Hách Quang lại cười ha hả chỉ vào Lăng Thành nói: "Người ta đã luyện chế xong hết rồi thằng này còn cố thi đua với cái lò hả, Ha ha ha, này Lăng Thành, luyện cái gì vui thế, luyện diễn hai đúng không? Ha ha ba!"
Ha ha ha!
Mọi người cười vang.
Thẳng ở rể nhà vợ này buồn cười thật đấy.

Cứ ở đó mãi, hài thật sự.
"Hách Quang, đừng nói Lăng Thành nữa được không”.

Chu Lam không thể nhìn được nữa bèn kéo anh ta.
Tại sao lần nào cũng phải sỉ nhục Lăng Thành như thế, dù nói thế nào lúc họ đi chơi Lăng Thành cũng từng luyện chế đan dược cứu người cơ mà.

Dù Lăng Thành không có tài năng cao nhưng ít nhất người ta có đủ can đảm để đứng sân khấu.
Có giỏi thì khen người ta đi! "Mau nhìn kìa, trên trời là gì thế!"
Bấy giờ, tiếng hét chói tai phá tan không gian! Tất cả mọi người ở đây đều
ngẩng đầu lên xem! Trông thấy thế, mọi người im lặng không nói gì!
Trên đó là ba đám mây đan đỏ rực nhanh chóng ngưng tụ và bay tới chỗ Lăng Thành.
Mây đan, ba...!Ba đám mây đan?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện