Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

1778: Cổ Đại


trước sau


Tại một hành tinh chết hoang sơ, Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt từ trong Tuế Nguyệt Cung bước ra.

Không thể không nói sự kết hợp giữa người sở hữu Thời Không Thánh Thể và cả Pháp Bảo có thể ngao du quá khứ vị lai như Tuế Nguyệt Cung quả thật lợi hại vô cùng.

Lần trước Lạc Nam khi nhảy vào luân hồi phải vô cùng chật vật mới có thể trở về quá khứ, còn lần này chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa, suốt cả đoạn đường thư thái dễ chịu.

Có chăng là bản thân Tuế Nguyệt tiêu hao không ít lực lượng, cần phải luyện hóa Nguyên Thạch để bổ sung mà thôi.

“Thật là nồng đậm!” Vừa bước ra khỏi Tuế Nguyệt Cung, ngay cả Tuế Nguyệt cũng không nhịn được cảm khái.

Lạc Nam gật gật đầu, hắn chỉ ngửi nhẹ một hơi, cảm giác Tiên Khí và Ma Khí ở phạm vi lân cận liền ào ào tiến đến, chưa cần đến vận dụng công pháp điều động.

Rõ ràng, cường độ Tiên Khí và Ma Khí ở thời điểm này so với tương lai nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần, gần như hóa thành hơi nước lan tỏa xung quanh.

Đó là chưa kể nơi này chỉ là một cái hành tinh bị bỏ hoang, có thể tưởng tượng ở những Đại Tiên Giới còn khủng khiếp như thế nào.

“Điều này là ưu thế rất lớn cho tu sĩ ở thời đại này, chỉ riêng Tiên Khí và Ma Khí tự nhiên mà bọn hắn sở hữu đã vượt qua hậu bối sau này!” Lạc Nam cười nói.

Tuế Nguyệt gật đầu tán thành cách nói của hắn, nhưng nàng cũng đi thẳng vào chính sự:
“Ở nơi nào?”
“Đeo mặt nạ trước đi!” Lạc Nam lấy ra hai cái Mặt Nạ Thiên Diện cùng nàng mang lên mặt.

Xong hắn lại nói: “Chúng ta hiện đang ở Cổ Đại, đây là thời điểm mà cái tên Ma Tổ còn chưa đánh ra Ma Giới, hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn so với hiện tại, huống hồ Dị Thời Gian của nàng đã rơi vào tay một nhân vật khủng bố ở thời đại này, muốn lấy trở về e rằng không đơn giản, trực tiếp đánh vào chỉ khiến mọi thứ trở nên lộn xộn!”
“Dị Thời Gian rơi vào tay kẻ nào?” Tuế Nguyệt Nữ Đế nhướn mày.

“Cảnh Chủ của Thời Không Cảnh!” Lạc Nam giải đáp:
“Thời Không Cảnh sau này còn có tên gọi khác là Thời Không Thánh Địa!”
“Thì ra là người đó!” Tuế Nguyệt ánh mắt lấp lóe.

Thời Không Thánh Địa chính là thế lực tuyệt tích từ thời Cổ Đại mà nàng yêu cầu Tiểu Kỳ Nam tiến đến tiếp nhận truyền thừa.

Đây được coi là một trong số những thế lực chấp chưởng thời gian và không gian hùng mạnh nhất thời Cổ Đại, không ngờ quá khứ từng có tên gọi khác là Thời Không Cảnh, mà Cảnh Chủ của Thời Không Cảnh lại đang giữ Dị Thời Gian của nàng.

Cả nàng và Lạc Nam cũng chưa ước tính được thực lực của những cường giả tại thời Cổ Đại này đạt đến mức nào, lại thêm việc không thể để thân phận bại lộ, tốt nhất là nên cẩn thận.

“Vậy trước tiên thăm dò rồi tìm kiếm cơ hội!” Tuế Nguyệt đề nghị.

“Được!” Lạc Nam gật gù: “Quan trọng nhất là phải tìm ra vị trí của Thời Không Cảnh!”
“Đi thôi!”
Tuế Nguyệt điểm nhẹ đầu ngón tay vào không gian, muốn rạch ra một cái khe để hai người tiến vào.

“Hử?” Nàng bất ngờ nhướn mày.

“Sao thế?” Lạc Nam kỳ quái hỏi.

“Cường độ không gian cứng cáp hơn nhiều lắm!” Tuế Nguyệt giải thích, lần này nàng dùng đến cả bàn tay mới có thể rạch nát không gian.

Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, phải biết rằng Tuế Nguyệt sở hữu Thời Không Thánh Thể đấy, vậy mà phải dùng sức mới có thể rạch ra một khe hở.


“Xem ra vũ trụ ở tương lai đã suy yếu rất nhiều so với thời điểm này…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.

“Chính xác là như thế!” Tuế Nguyệt đánh giá:
“Trải qua vô vàn trận chiến, không gian vỡ vụn rồi tái lập, lại thêm sự đồng hóa với Nguyên Giới đã làm vũ trụ tương lai tổn thương nặng nề!”
Hai người thở dài, cùng lúc bước vào không gian.


Một lần nữa xuất hiện, đã vô thanh vô tức đứng ở đường cái lớn của một phiến Đại Tiên Giới.

Mặc dù đứng sờ sờ giữa đường, xung quanh Lạc Nam và Tuế Nguyệt có một tầng không gian vặn vẹo bao trùm cơ thể, đem sự tồn tại của cả hai hạ xuống mức thấp nhất để không ai chú ý.

Tiến vào góc khuất, Lạc Nam vung tay chụp lấy.

Một tên nam tử trung niên có tu vi Địa Tôn đang uống rượu ở tửu lâu đã bị hắn bắt cóc.

Không để nam tử trung niên kịp phản ứng, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của Lạc Nam đã nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Nhiếp Hồn Thuật!”
Sắc mặt nam tử trung niên mơ màng, sau đó ngoan ngoãn lên tiếng: “Chủ nhân cần gì ở ta?”
“Đây là thế giới nào? có thế lực nào cường đại?” Lạc Nam hỏi.

“Nơi này là Đế Thiên Khai Minh Giới, có hai thế lực đứng đầu là Khai Môn và Minh Tông, trong đó Khai Môn sở hữu một vị Thiên Đế, Minh Tông có một vị Thiên Ma Đế!” Nam tử trung niên tiếp tục nói:
“Khai Môn và Minh Tông vốn vẫn luôn cực kỳ bất hòa với nhau, nhưng từ khi Đế Thiên Khai Minh Giới bị một Đế Thiên Giới khác nhắm vào, Khai Môn và Minh Tông buộc phải bỏ qua hiềm khích mà liên minh!”
Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt nhìn lấy nhau âm thầm gật đầu.

Quả nhiên thời đại này chưa bị Ma Tổ chia rẽ nội bội, hai thế lực có Thiên Đế và cả Thiên Ma Đế có thể tồn tại trong cùng một thế giới, thậm chí là kết minh công khai.

Điều này chứng tỏ Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện cũng chưa tồn tại.

Thiên Địa Hội, Chiến Mệnh Cung các loại cũng không ngoại lệ.

“Ngươi biết Thời Không Cảnh?” Lạc Nam hỏi tiếp.

“Cái gì nha?” Ánh mắt nam tử trung niên mịt mờ, sắc mặt ngơ ngác, hiển nhiên chưa từng nghe qua Thời Không Cảnh.

Lạc Nam vuốt cằm, xem ra thân phận của tên này không đủ, còn chưa có tư cách nhận biết thế lực thần bí như Thời Không Cảnh.

Hắn lấy ra một môn Công Pháp Đế Cấp nhét vào Nhẫn Trữ Vật của nam tử trung niên xem như ban thưởng, nhẹ nhàng phất tay.

Không gian đã bao trùm nam tử trung niên, đem hắn trả về vị trí cũ.

Vài phút sau, lý trí của tên này sẽ tự động khôi phục, đồng thời không nhớ về những chuyện vừa rồi.

Nhìn thấy thủ đoạn của hắn, Tuế Nguyệt hiếm thấy tán thưởng: “Xem ra Không Gian Bản Nguyên của Thế Giới Thụ thật sự là đồ tốt, vậy mà có thể giúp một người chưa từng có Không Gian Linh Căn như ngươi trở nên lão luyện như thế!”
“Trước đây ta mặc dù không có được Không Gian Linh Căn, nhưng sự hiểu biết về Không Gian của ta cũng không kém đâu!” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Những thủ đoạn ta nắm giữ như Không Đạo Na Di, Dịch Chuyển Tức Thời, Nghịch Sát Tương Lai, Hiểm Thâu Bí Thủ đều có liên quan đến Không Gian Chi Lực!”
“Ừm, chính những thủ đoạn đó đã tạo nên nền tản vững chắc để ngươi chấp chưởng Không Gian!” Tuế Nguyệt không phủ nhận lời nói của hắn.

“Căn cứ vào lời của tên vừa rồi, chúng ta thử đi tìm Khai Môn hoặc Minh Tông, bọn hắn nói không chừng sẽ nhận biết Thời Không Cảnh!” Lạc Nam đề nghị.

“Tốt!” Tuế Nguyệt tán thành.


Cả Khai Môn và Minh Tông đều là thế lực hàng đầu, kiến thức và thông tin chắc chắn phong phú hơn tên nam tử vừa rồi.


Tiến vào trung tâm Đế Thiên Khai Minh Giới, Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt phát hiện bầu không khí đang cực kỳ náo nhiệt, trống kèn hòa minh, bầu trời được trải thảm đỏ băng qua thành trì, vô số thị nữ xinh đẹp dọc đường ca múa.

Sau khi tìm hiểu, biết được bởi vì để quan hệ minh hữu càng thêm gắn kết và bền bỉ, Khai Môn cùng Minh Tông quyết định kết làm thông gia.

Ngày hôm nay Đế Tử của Khai Môn sẽ đón dâu, rướt Đế Nữ Minh Tông trở về.

Nhiều năm qua tranh đấu, Minh Tông và Khai Môn khiến vô số tu sĩ ở thế giới này bị liên lụy khổ không thể tả, vì vậy lúc này khi hai thế lực quyết định kết minh, được toàn bộ thế giới tán thành mừng rỡ.

HÍ…HÍ…HÍ…HÍ…
Rất nhanh, năm con Thiên Mã gáy vang trên bầu trời, lôi kéo một chiếc Kiệu tân nương đỏ rực băng qua thiên không.

Đi cạnh Kiệu tân nương là một tên thanh niên anh tuấn cưỡi trên lưng Hồng Bảo Mã, người khoác trang phục tân lang, xung quanh được hộ tống bởi hàng nghìn người, từ cường giả cho đến đệ tử của hai thế lực.

Hiển nhiên là đón dâu trở về…
Trong hoàn cảnh nhộn nhịp, Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt hòa vào dòng người.

Rất nhanh, hai người cũng đến một ngọn đại sơn hùng vĩ, nơi có tầng tầng lớp lớp kiến trúc uy nghi cổ kính được xây trên thân núi, mây trắng lượn lờ tiên khí tràn ngập.

Nơi này chính là Khai Môn.

Quan khách bốn phương tám hướng kéo đến chúc mừng, tất cả đều là người có thân phận, tu vi kém nhất cũng là Tiên Đế và Ma Đế.

Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt vẫn lặng lẽ không nhanh không chậm theo đoàn quan khách tiến vào Khai Môn, tìm một bàn ngồi xuống, từ đầu đến cuối chẳng ai chú ý hay phát hiện.

Chờ đến thời điểm bái đường, rốt cuộc chứng kiến cường giả cao cấp xuất hiện.

Môn Chủ Khai Môn dẫn đầu một đám trưởng lão, Tông Chủ Minh Tông cũng không ngoại lệ, làm chứng cho đôi trẻ bái đường kết làm phu thê.

Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt quan sát toàn trường, âm thầm gật gù.

Hai người nhận ra bất kể là từ đệ tử cấp thấp cho đến cường giả cao tầng, khí tức và căn cơ cũng đều cực kỳ vững chắc, hầu như rất ít tồn tại tạp chất bên trong cơ thể.

Điều này chứng tỏ nếu để những người này tồn tại ở tương lai, trong cùng cấp của bọn hắn sẽ khó có đối thủ.

Nguyên nhân tạo ra sự khác biệt đó chính là vì chất lượng Tiên Khí và Ma Khí ở cổ đại của vũ trụ quá tốt, chính việc được hấp thụ những Tiên Khí và Ma Khí nồng đậm và tinh khiết vô hình chung tạo ra căn cơ vững vàng.

“Chẳng trách các cổ tịch có ghi chép chất lượng tu sĩ càng về sau càng thụt lùi, không thể phồn vinh bằng thời

Cổ Đại cho đến Thượng Cổ…” Hai người thầm nghĩ.

Mà lúc này, đến khâu trao tặng lễ vật của quan khách cho tân lang cùng tân nương.

Khi rất nhiều lễ vật được lấy ra, Lạc Nam một lần nữa tán thưởng chất lượng của chúng.

Các loại thiên tài địa bảo phát triển ở mức hoàn hảo hơn, đủ độ chín hơn, những thứ khác như công pháp, vũ kỹ, thân pháp cũng cực kỳ đa dạng mọi chủng loại.


Chất lượng lễ vật như vậy đã vượt trên một bật so với các thế lực có nội tình ngang nhau ở thực tại.

“Hahaha, đại hôn trọng đại như vậy…sao có thể vắng mặt những vị khách quan trọng như chúng ta?”
Đúng lúc này, một tiếng cười tràn ngập cuồng vọng tiến thẳng vào Khai Môn.

Bên trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn kéo đến.

Từ bên trong đó, ba tên nam tử đạp không mà ra, khí tức Thiên Đế ầm ầm như sấm động bao phủ toàn bộ thiên địa.

Phía sau lưng bọn hắn, vài chục vị Đế cấp cường giả từ Đế Giả cho đến Địa Đế đằng đằng sát khí tháp tùng, bộ dạng bất thiện.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt tất cả thành viên Khai Môn và Minh Tông trở nên cực kỳ khó coi.

“Hắc Ngục Giới, các ngươi muốn gây sự phải không?” Môn Chủ Khai Môn cùng Tông Chủ Minh Tông dẫn theo các trưởng lão phẫn nộ đứng lên quát.

“Hắc hắc!” Một Thiên Đế ở phía đối lập cười quỷ dị:
“Ai cũng biết hai thế lực các ngươi kết minh là để chống lại chúng ta, sao có thể để các ngươi hoàn thành ý nguyện?”
Hắc Ngục Giới chính là Đế Thiên Giới đang ngấp nghé Khai Minh Giới, buộc Khai Môn cùng Minh Tông phải tạm thời liên thủ.

Quan trọng hơn, Hắc Ngục Giới chỉ có một thế lực đứng đầu là Hắc Ngục Môn, sở hữu đến ba vị Thiên Đế cấp cường giả.

Trong khi đó dù Khai Môn và Minh Tông có liên thủ cũng chỉ sở hữu hai vị, miễn cưỡng cầm cự được mà thôi.

Nào ngờ Hắc Ngục Giới muốn chơi tới cùng, ngăn cản không để hai thế lực kết minh thành công.

“Hừ, các ngươi đừng vội đắc ý!” Môn Chủ Khai Môn quát lạnh:
“Tuy cường giả các ngươi đông hơn, nhưng nếu ép hai thế lực chúng ta vào đường cùng, đồng quy vu tận cũng có thể kéo theo một nửa Hắc Ngục Môn chôn cùng!”
“Không sai!” Tông Chủ Minh Tông cao giọng tán thành: “Đến khi đó, Hắc Ngục Giới lại trở thành con mồi của thế giới khác mà thôi!”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, xem ra ở bất kỳ thời đại nào thì việc tranh đấu cũng là không thể tránh khỏi.

Hắn cũng không có ý định xen vào cho phiền phức.

Cứ để đám người này liều mạng đánh nhau, sau đó mình chỉ cần bắt ngẫu nhiên một tên Thiên Đế hỏi tung tích Thời Không Cảnh là được.

“Hahahaha!” Thiên Đế của Hắc Ngục Môn nghe đối thủ uy hiếp mà ngửa đầu lên trời cười cực kỳ đắc ý:
“Tin tưởng ta, Khai Môn và Minh Tông các ngươi khó mà hòa hợp, hôn lễ này cũng bất thành, phải cảm tạ chúng ta mới đúng!”
Trong ánh mắt khó hiểu của toàn trường, hắn ra hiệu cho một thanh niên tuấn lãng sau lưng mình bước ra.

Đám người nhận ra thân phận của thanh niên này, hắn là Đế Tử của Hắc Ngục Môn.

Mà nhìn thấy hắn xuất hiện, sắc mặt vị tân nương Đế Nữ của Minh Tông sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hắc Ngục Thiếu Chủ cười cực kỳ quỷ dị, chợt lấy một khối Lưu Ảnh Ngọc ném ra ngoài.

Ngay lập tức, cảnh tượng làm vô số người trợn mắt hiện lên.

Chỉ thấy bên trong đó, tân nương Đế Nữ của Minh Tông đang trần truồng uốn éo rên rỉ, phối hợp nhịp nhàng cùng Hắc Ngục Thiếu Chủ giao hoan, động tác cực kỳ cuồng dã, âm thanh rên rỉ mê hồn.

Tuế Nguyệt nhíu nhíu mày tỏ ý không thích.

Lạc Nam thấy vậy liền búng nhẹ ngón tay, Lưu Ảnh Ngọc phá toái.

Bất quá không ai nhìn thấy động tác của hắn, mà cũng chẳng có tâm tình để truy xét xem kẻ nào vừa xuất thủ.

Bởi vì bầu không khí tại hiện trường lúc này đã trở nên quỷ dị.

“PHỐC!”

Đế Tử Khai Môn ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tràn đỏ ngầu nhìn lấy người sắp thành thê tử của mình, thân thể run rẩy nói không nên lời.

“Chàng…chàng đừng tức giận, đó là chuyện quá khứ, thiếp bị hắn dụ dỗ, thiếp không biết ý đồ của hắn là muốn nhắm vào hai thế lực chúng ta!” Đế Nữ Minh Tông hoảng loạn giải thích.

“Tiện nhân!” Đế Tử Khai Môn xém chút tức đến ngất đi, không nghĩ đến thê tử mình sắp lấy vào cửa đã từng nằm dưới thân thể của nam nhân khác, còn đến từ thế lực đối đầu.

“Minh Tông…các ngươi giỏi lắm!”
Nhục nhã và ê chề khiến ngay cả Môn Chủ Khai Môn cùng một đám trưởng lão cũng đỉnh đầu bóc khói.

Con dâu được đích thân bọn hắn đón về lại không trong sạch như vậy.

Mặt mũi của Khai Môn còn để ở đâu?
“Khai huynh bình tĩnh!” Tông Chủ Minh Tông hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:
“Ngay cả chúng ta cũng không biết chuyện này, nữ nhi bị dụ dỗ tội không đáng trách, đó là mưu hèn kế bẩn của kẻ thù muốn chia rẽ chúng ta!”
Môn Chủ Khai Môn cũng là người có lý trí, tuy rằng phẫn nộ nhưng hắn vẫn cắn răng nuốt ngược trở vào, gật đầu đáp:
“Tuyệt đối không để kẻ địch đạt được ý đồ, chuyện nội bộ chúng ta sẽ giải quyết sau, hiện tại liên hợp đẩy lùi bọn chúng!”
“Vậy để chúng ta xem các ngươi có bản lĩnh gì!” Hắc Ngục Môn tất cả cường giả đồng loạt xông lên.

Khai Môn cùng Minh Tông cắn răng đối kháng.

Trong lúc nhất thời, đại chiến nổ ra kịch liệt.

“Kế của đám Hắc Ngục Môn này tuy dơ bẩn nhưng cực kỳ cao minh!” Lạc Nam quan sát tình hình, lắc lắc đầu nói:
“Trong lòng người của Khai Môn đã có khúc mắc lớn với Minh Tông, e rằng khó mà thật sự đoàn kết trong chiến đấu!”
Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn.

Khi Khai Môn và Minh Tông vẫn còn hoảng loạn vì thông gia bất thành, trong lòng bất mãn, đối chiến không hề đồng tâm hiệp lực, như năm bè bảy mảng.

Rất nhanh, Hắc Ngục Môn với số lượng cường giả nhiều hơn không tiêu hao quá nhiều đã có thể nắm giữ cục diện, bắt sống cường giả của hai thế lực.

Vô số đệ tử cũng chẳng làm nên trò trống gì trước những cường giả cao cấp.

Lẽ ra nếu như chặt chẽ liên thủ, dù rằng bại trận thì hai thế lực vẫn có thể đánh cho Hắc Ngục Môn tổn thất nặng nề.

Đáng tiếc một khối Lưu Ảnh Ngọc đã phát vỡ tất cả.

“Khặc khặc, đa tạ nàng…” Hắc Ngục Thiếu Chủ bước đến bên cạnh tân nương, hung hăng nắn bóp cơ thể nàng.

“Ta liều mạng với ngươi!” Đế Tử Khai Môn như dã thú gầm thét lao đến.

Một vị trưởng lão Hắc Ngục Môn dễ dàng trấn áp hắn.

“Dù nàng chỉ là chiến lợi phẩm, nhưng dung mạo xinh đẹp, ta vẫn còn lưu luyến thân thể mê người, đủ tư cách làm nô lệ hầu hạ ta!” Hắc Ngục Thiếu Chủ đem tân nương kéo lên, xé rách y phục trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng.

Chợt, tân nương vô tình nhìn đến hai vị quan khách vẫn còn ngồi ở hiện trường trong khi tất cả người khác đều đã đào vong, chẳng biết vì sao lóe lên một tia hy vọng, bờ môi mấp máy:
“Cứu…”
Hắc Ngục Thiếu Chủ theo bản năng nhìn theo.

Toàn thân hắn bỗng nhiên chấn động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một trong hai người, hung hăng nuốt nước bọt.

Nữ nhân đó dù đeo mặt nạ nhưng dường như có một loại khí chất siêu việt thường nhân, cao quý không gì tả nổi, chỉ nhìn dáng người ẩn hiện trong cung trang màu trắng cũng đủ khiến hắn phải điên cuồng.

Hắc Ngục Thiếu Chủ vứt tân nương xuống đất không chút lưu tình, ánh mắt mê luyến và tham lam cực độ lao về phía nữ nhân.

Đồng thời, hắn không quên phất tay ra lệnh cho đám trưởng lão:
“Đem tên nam nhân đi cùng nàng giết!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện