Lạc Nam mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt, chợt có cảm giác như mình đang nằm mơ…
“Lạc vào tiên cảnh sao?”
Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu của hắn ở thời điểm này.
Chỉ thấy những bộ ngọc thể hoàn mỹ trần trụi đang bao phủ xung quanh mình, trong mũi truyền vào âm thanh da thịt mê người hấp dẫn, xúc cảm ma sát, va chạm của thịt và thịt vô cùng dễ chịu.
Phía bên dưới, côn thịt đang gắt gao kết hợp cùng một đôi môi đỏ thẳm nằm dọc ẩn dưới làn nước mát lạnh, bên trong chật chội ấm áp, bên ngoài mát lạnh…nóng lạnh đan xen như chỉ có ở bồng lai tiên cảnh.
“Cảm giác này…là bên trong của Nguyệt Kỳ?” Lạc Nam lẩm bẩm nói.
Hai mắt hắn mở lớn lên, rốt cuộc phát hiện quả đúng là Diễm Nguyệt Kỳ, mình đang cùng nàng kết hợp, khắp bốn phương tám hướng là cuồn cuộn Nguyên Khí đang tiến vào cơ thể hai người thông qua Long Tiên Thánh Điển, bổ sung Bá Lực cho Bá Đỉnh.
Theo bản năng, Lạc Nam nâng lên hai tay hướng về phía trước xoa bóp.
“Ưm…phu quân đáng ghét!”
“Đúng là cái tên xấu xa!”
Hai tiếng rên rỉ yêu kiều của Liễu Ngọc Thanh cùng Âu Dương Thương Lan như mê hồn khúc, thì ra hắn đã nắn bóp bầu sữa của hai nàng.
Lúc này Lạc Nam đã lấy lại hoàn toàn tinh thần, mấy vị thê tử bảo bối đang cùng mình ngâm mình trong một cái bồn nước…à không, là Bất Tử Dịch Thủy.
Trí nhớ ùa về, hắn lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra là mình bị Nghịch Thế Thần Thông phản phệ quá nặng làm các cô vợ lo lắng hãi hùng nên mới đè ra song tu trị liệu đây mà.
Gì chứ chuyện này thì Lạc Nam cầu còn không được.
Hắn nở nụ cười xấu xa, đảo khách thành chủ, quay người ôm lấy Diễm Nguyệt Kỳ, cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào mộng nước của nàng.
“Phu quân…” Diễm Nguyệt Kỳ rên rỉ động tình, hai tay ôm chặt cổ hắn, cơ thể dán chặt vào thân hình cường trán của hắn, chủ động mở ra đôi môi để đầu lưỡi của hắn duỗi vào.
Tham lam hưởng thức chất mật ngọt ngào nồng nàn như rượu ngon trong miệng thê tử, Lạc Nam không quên nhiệm vụ, côn thịt bên dưới đâm ra đút vào đều đặn và nhanh chóng bên trong hạ thể nàng.
Bạch bạch bạch bạch…
Âm thanh da thịt va chạm, sóng nước vang dội lan khắp Tuế Nguyệt Cung, Lạc Nam hưng phấn không gì tả nổi.
Nhất là khi hắn nhận ra Tuế Nguyệt và Hi Vũ vẫn đang đứng một bên nhìn lấy tất cả những chuyện này.
“Cái tên này…vừa mới hồi một chút sức là như long như hổ!” Tựa vào vách bồn tắm, Liễu Ngọc Thanh đoan trang cười khẽ một tiếng.
“Thương thế của chàng ấy đã hoàn toàn khôi phục, chỉ còn vấn đề tuổi thọ!” Bắc Cung Hàm Ngọc lười biếng ở một bên vươn vai.
Da thịt của hai nàng ửng hồng, cơ thể tràn đầy dấu vết hoan lạc, phía dưới tiểu huyệt cũng đã hơi sưng đỏ, bên trong còn đầy ắp hỗn hợp lộn xộn do Lạc Nam bắn vào.
Hiển nhiên để có thể làm hắn tỉnh lại, trước đó các nàng đã cùng với hắn song tu qua vài đợt.
“Phu quân nhẹ một chút, thiếp đã ra mấy lần liên tục rồi!”
Quả nhiên Diễm Nguyệt Kỳ thở hổn hển nũng nịu cầu khẩn, cô bé bên dưới co bóp dữ dội đón nhận từng đợt xâm chiếm của hắn, cơn sướng vẫn lan khắp toàn thân nhưng thân thể của nàng đã mềm mại như nước vì ái ân liên tục.
“Hừ, từ nãy đến giờ không tính, là các nàng nhân lúc ta hôn mê chiếm tiện nghi, ta đâu có được cảm giác gì?” Lạc Nam không phục nói.
Hắn vùi đầu vào bầu sữa của Diễm Nguyệt Kỳ gặm cắn, côn thịt vẫn đều đặn ra vào, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn như không xương của nàng, tận hưởng khoái cảm mê người mà nàng mang lại.
Miệng thì nói thế, Lạc Nam vẫn rất mềm lòng, động tác bên dưới chậm rãi trở lại, côn thịt ra ra vào vào, mỗi lần đều đỉnh đến tận hoa tâm của nàng.
Diễm Nguyệt Kỳ rùng mình, thân thể của nàng quá mẫn cảm, tận cùng hoa tâm lại có nước ấm trào dâng.
“Thiếp sướng…”
“Ra nữa đi nàng!”
Lạc Nam nặng nề gầm một tiếng, côn thịt rút ra hoàn toàn sau đó hung hăng cắm mạnh.
Phập một cái lúc cán, đâm xuyên tầng tầng da thịt.
“Á…thiếp bắn…” Diễm Nguyệt Kỳ cắn chặt bả vai của hắn ngấu nghiến, thân thể co giật vì sung sướng trong lòng nam nhân.
Lạc Nam ôn nhu vuốt ve nàng, chứng kiến Âu Dương Thương Lan, Trì Du Điệp, Liễu Ngọc Thanh, Bắc Cung Hàm Ngọc cũng đang trần như nhộng.
Làm sao có thể chịu đựng được?
Côn thịt hầu như không cần nghĩ ngơi để trở nên cứng rắn như sắt thép.
Hắn rời khỏi cô bé đáng thương của Diễm Nguyệt Kỳ, vòng tay ôm lấy Liễu Ngọc Thanh vào lòng, buông lời trêu chọc:
“Mẫu thân bảo bối, để ta yêu nàng!”
“Không đứng đắn!” Liễu Ngọc Thanh mắt đẹp liếc xéo hắn.
Sự quyến rũ của nàng làm Lạc Nam si mê, hắn bế phốc nàng lên, tách đôi đùi của nàng ra để lộ cái khe hồng hào đẫm nước.
Côn thịt như ngựa quen đường cũ, từ phía dưới cắm thẳng lên, một lần đã xuyên vào tận cùng.
“Ưm…nóng và cứng quá…” Liễu Ngọc Thanh nỉ non.
“Thích không?” Lạc Nam liếm láp vành tai mẫn cảm.
“Thich!” Liễu Ngọc Thanh đặt đôi môi đen tuyền thần bí của mình lên bờ môi nóng rực của hắn.
Hai người nhiệt tình hôn nhau, miệng lưỡi quấn quít, Lạc Nam lại điều khiển côn thịt dũng mãnh xâm nhập.
“Hừ…chết thiếp…chàng tuyệt vời quá…” Liễu Ngọc Thanh hai mắt khép hờ mê ly, địa phương hai người kết hợp chật chội không chút khe hở, vô số khoái cảm lan tràn khắp toàn thân.
Khi hắn hôn mê không thể hấp dẫn bằng khi hắn tỉnh táo được.
Trong mắt Lạc Nam xuất hiện một tia đùa cợt, vài đường Long Văn bao phủ lên trên côn thịt.
Ngay khoảnh khắc, kích thước của nó lớn hơn một vòng bên trong nhục động của Liễu Ngọc Thanh, trướng đến đầy ắp.
“Á…sao nó lại to và dài lên?” Liễu Ngọc Thanh bị dị tượng bất ngờ không phản ứng kịp, linh hồn như muốn lên mây, thở hổn hển, bộ ngực phập phồng vô cùng kiều diễm.
Lạc Nam cười haha, côn thịt to lớn thỏa sức chinh phục nàng, mỗi lần đều cắm đến tận cùng thân thể mẫn cảm của thục phụ.
“Thiếp chịu hết nổi, chàng giết thiếp rồi…” Đứng trước cảm giác mới lạ khi côn thịt bao phủ Long Văn mang lại, Liễu Ngọc Thanh không trụ nổi quá lâu, dâm thủy tiết ra như suối, âm tinh cuồng phún, lên đỉnh vu sơn.
“Cho nàng mang bầu luôn!” Lạc Nam hưng phấn, vô số sinh mệnh bắn xối xã vào tận hoa tâm của nàng.
Liễu Ngọc Thanh nở nụ cười thỏa mãn.
Côn thịt hắn rút ra để lại một cái lỗ hỏng phía dưới nàng, từ trong đó lại là hỗn hợp dục tình chảy dài ra.
Lạc Nam ngồi lên thành bồn, hướng mấy nữ cười vẩy tay:
“Hàm Ngọc, Thương Lan, Du Điệp đến đây!”
Ba nữ cắn cắn môi, bất quá vẫn ngoan ngoãn tiến về phía hắn.
Lạc Nam tay trái ôm lấy Bắc Cung Hàm Ngọc, tay phải ôm Trì Du Điệp, nháy mắt ra hiệu cho Âu Dương Thương Lan.
“Hừ!” Nàng hiểu ý hừ một tiếng, ngoan ngoãn quỳ gối dưới nước, bờ môi kiều diễm hé mở ngậm lấy côn thịt liếm láp.
“Du Điệp, nàng cảm thấy thế nào?” Lạc Nam quan tâm hỏi, cúi đầu ngậm lấy bầu sữa tròn trịa hồng hào bú mút.
Cánh tay ma quái thì trượt xuống giữa chân Bắc Cung Hàm Ngọc, mân mê cái hạt lê tròn trịa và khe thủy liêm động của nàng.
“Thiếp không biết…ban đầu hơi đau, về sau lại sướng…” Trì Du Điệp xấu hổ cúi mặt xuống.
“Haha!” Lạc Nam khoái trá cười, ngậm lấy bờ môi hồng nhuận phơn phát của nàng.
Ngón tay hắn càng tiến sâu vào tiểu huyệt của Bắc Cung Hàm Ngọc làm nàng rên ư ử.
“Hoang dâm vô độ!” Hi Vũ rốt cuộc nhịn không được lên tiếng mắng.
Lạc Nam nghe vậy tách môi của Trì Du Điệp để lại một sợi tơ tình trong suốt nối liền hai khuôn miệng.
Hắn nhìn Hi Vũ cùng Tuế Nguyệt nháy mắt nói: “Các nàng cũng chạy không thoát!”
“Một người đã hứa khi ta thống nhất vũ trụ sẽ gả cho ta!”
“Một người đã hứa từ năm tám tuổi sẽ gả cho ta!”
“Không được nuốt lời!”
Gò má Hi Vũ cùng Tuế Nguyệt cùng lúc ửng đỏ lên.
Với tâm cảnh của các nàng cũng không nhịn được phải xấu hổ.
Nếu không phải vì lo lắng tuổi thọ của tên nam nhân này, hai nàng đã sớm rời khỏi nơi đây.
“Phu quân, cái gì mà tám tuổi?” Diễm Nguyệt Kỳ lười biếng ngâm mình dưới nước không nhịn được hỏi.
“Là tiểu Nguyệt Nhi của ta!” Lạc Nam cười cười, lúc này mới đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Thì ra là như vậy!” Chúng nữ bừng tỉnh đại ngộ.
Các nàng vẫn đang thắc mắc rốt cuộc là kẻ thù nào có thể khiến phu quân của mình thê thảm như vậy, nào ngờ là do hắn cường thế thi triển Nghịch Thế Thần Thông tác động vào cuộc đời của Tuế Nguyệt.
Quá mức kinh khủng.
“Cái này gọi là nhân duyên tiền định, không thể chối bỏ được rồi!” Liễu Ngọc Thanh nhìn Tuế Nguyệt, lại nhìn Lạc Nam nói:
“Chàng trở