Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

1818: Lưu Danh Thiên Cổ


trước sau


“Phu quân…”
Chúng nữ Hậu Cung ở Tiên Ma Vực đã sớm cảm ứng được Đế Thiên Côn Lôn Giới vừa đến, tất cả đều nhanh chóng từ Tiên Ma Vực bay sang để gặp mặt Lạc Nam.

Lạc Nam nhìn thấy các nàng ai nấy đều khí tức suy nhược, sắc mặt nhợt nhạt mà âm thầm đau lòng.

Vừa phải chống chịu nguyền rủa từ địch nhân, vừa phải gồng mình giúp đỡ hắn xử lý và ổn định cục diện của thế lực quả thật không dễ dàng gì.

Nhất là cách đây không lâu vừa đại chiến một trận toàn lực còn chưa có thời gian kịp thời nghỉ ngơi.

Có thể nói hiện tại toàn bộ Liên Quân Nghịch Long chỉ có hắn là người duy nhất không trúng phải nguyền rủa của kẻ địch.

“Phu quân, bọn thiếp đã tìm ra phương pháp loại bỏ hoàn toàn thuật Nguyền Rủa!” Mộng Chi Tiên lên tiếng nói, sắc mặt lại không quá vui mừng:
“Nhưng lại không mấy khả thi!”
Lạc Nam nghe vậy như có điều suy nghĩ, liếc sang Liễu Tú Quyên nói:
“Phương pháp của các nàng là dùng Trùng Thế Mạng phải không?”
“Chàng nói không sai!” Liễu Tú Quyên gật đầu đáp:
“Chỉ cần một người mang theo Trùng Thế Mạng và để nó chết thay mình, tất cả nguyền rủa lực lượng sẽ chuyển sang Trùng Thế Mạng, người bị nguyền rủa cũng sẽ thoát khỏi tra tấn!”
“Nhưng không khả thi ở chỗ số lượng Trùng Thế Mạng của thiếp cố gắng bồi dưỡng trong thời gian qua còn không đạt đến nghìn con, so với số lượng người trúng phải thuật nguyền rủa chỉ như muối bỏ biển mà thôi!”
“Ta hiểu!” Lạc Nam nhếch miệng cười một tiếng.

Ngay từ đầu hắn cũng đã nghĩ đến phương án sử dụng Trùng Thế Mạng, tuy nhiên cũng biết đây là loại Cổ Trùng cực kỳ khó nuôi dưỡng, Liễu Tú Quyên chỉ cố gắng tạo ra để cung cấp cho các tỷ muội chung chồng với mình, còn chưa đủ khả năng ban phát cho quân đội huống hồ gì là sinh linh của toàn bộ các phương thế giới.

Thấy Lạc Nam trong tình huống này vẫn còn tự tin cười được, từng đôi mắt đẹp của chúng nữ sáng rực lên mong đợi nhìn lấy hắn.

Các nàng có lòng tin tuyệt đối ở phu quân của mình, chắc chắn hắn sẽ lại có biện pháp nào đó để giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt này.

“Hiện tại các nàng nghe theo lời ta làm một việc!” Lạc Nam phân phó nói:
“Tập hợp tất cả quân đội dưới trướng đến một quảng trường rộng lớn, xếp thành hàng ngũ ngay ngắn rõ ràng, quân kỷ nghiêm minh!”
“Đồng thời bố trí Trận Pháp chiếu rọi toàn bộ cảnh tượng đó khắp mọi ngõ ngách Tiên Ma Vực và Côn Lôn Đế Thiên, cam đoan mọi sinh linh dính phải nguyền rủa đều có thể nhìn thấy!”
Chúng nữ nghe xong hai mặt nhìn nhau, chưa hiểu rõ dụng ý của nam nhân nhà mình.

Bất quá các nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo không chút dị nghị.

Những nữ tướng thì đi điều động quân đội nhanh chóng tập hợp, những Chiến Trận Sư như Hoa Ngọc Phượng, Sơn Dương Đế, Thiên Lý Mã, Thiên Địa Trư cấp tốc thiết lập đại lượng Trận Pháp liên kết với nhau, sẳn sàng phát lên cảnh tượng mà Lạc Nam mong muốn trên phạm vi toàn bộ hai phiến Đế Thiên Giới.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngũi, mọi thứ đã đâu theo đó đúng như mong muốn của Lạc Nam.

Tại một quảng trường cực đại liên thông giữa Tiên Ma Vực và Côn Lôn Giới, hàng tỷ quân đội tập hợp.

Không chỉ những đội quân dưới trướng Lạc Nam từ trước đến nay như Thủy Hoang Quân, Tiên Ma Quân, Phong Lâm Hỏa Sơn Quân, Vạn Yêu Quân, Nữ Cấm Vệ.

Còn cả những quân đội đồng minh của Phượng Hoàng Tộc, Thiên Hồ Tộc, Thanh Loan Tộc, Quần Tăng Tây Phương Giáo, Đong Binh Hộ Pháp của Đong Binh Đoàn…
Thậm chí cả lượng quân đội vừa bị chinh phục quy hàng như Long Tộc, Côn Bằng Tộc, Kim Ô Tộc, Kỳ Lân Tộc, Sư Bàng Tộc, Khổng Tước Tộc đều tập trung đầy đủ.

Chỉ là trái với khí thế ngút trời mà quân đội tinh nhuệ nên có thường ngày, hôm nay tất cả những đội quân có mặt đều biểu hiện ra một cảm giác suy sụp, chán nãn đến cực điểm.

Một tháng vừa qua đã gánh chịu tra tấn, tâm linh và cơ thể của bọn hắn đã gần như chết lặn.

Nếu không phải vì uy thế của Lạc Nam quá lớn khiến tất cả đều kính sợ, e rằng ngay cả tâm trạng tập hợp ở đây bọn hắn cũng không có.


Cùng lúc đó, ở khắp mọi ngõ ngách của Côn Lôn và Tiên Ma Vực, vô số dân chúng tu sĩ thông thường, vô số sinh mệnh khác cũng đang nhìn chăm chú vào những Trận Pháp ghi chép cảnh tượng ở quảng trường, trong lòng thấp thởm lo âu.

Lạc Nam không xuất hiện trước mặt toàn trường, ngược lại ẩn mình trong không gian quan sát tất cả.

Ở bên cạnh hắn, Mộ Sắc Vy ngưng trọng nói:
“Dựa theo thời gian mà tháng trước đại nạn phát sinh, nguyền rủa ở tháng này cũng đã sắp đến!”
Lạc Nam gật đầu, hắn muốn tận mắt chứng kiến quá trình nguyền rủa này diễn ra như thế nào.

Không để hắn đợi quá lâu, thảm cảnh liền bạo phát.

Chỉ thấy trong cùng một khoảnh khắc, ánh mắt của toàn bộ sự sống tại Tiên Ma Vực và Côn Lôn Đế Thiên rung động mãnh liệt.

Từ sâu trong cơ thể của tất cả, một luồng Nguyền Rủa lực lượng thẩm thấu mà ra.

GÁY!
Vô số tiếng gáy vang trời của Kim Ô vang lên cùng một thời điểm, lực lượng Nguyền Rủa liền trực tiếp hóa thành Kim Ô Thánh Hỏa cấp độ cao, thiêu đốt trực diện vào linh hồn của tất cả mọi người.

“AAAAAAAAAAAA”
Bị công kích linh hồn trực diện như vậy, tiếng đau đớn dữ dội gầm thét vang khắp cùng trời cuối đất, chấn đến thương khung vỡ vụn.

Bất kể là già trẻ lớn bé đều phải nhận lấy sự đau đớn này.

Hàng tỷ quân tinh nhuệ không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều cố gắng nghiến răng nghiến lợi, hai tay ôm chặt toàn thân, dùng mọi cách để trụ vững.

Chúng nữ Hậu Cung, Làng Nhất Thế định lực hơn, tu vi cao hơn nhưng cũng toàn thân run rẩy, cắn chặt cánh môi của mình không để tiếng rên đau đớn phải thốt ra.

Cực khổ nhất là những Luyện Đan Sư đang phải chăm sóc lũ trẻ, cố gắng cưỡng chế cảm giác đau đớn trong linh hồn xuống, giữ vững một tia lý trí để dùng đủ loại thủ đoạn có thể như Đan Dược, bí pháp giúp lũ trẻ quên đi cơn đau tận sâu linh hồn lúc này.

Dù rằng như thế, tiếng khóc tức tưởi oán than cùng trời đất vẫn không dứt bên tai.

Nếu có người ngoài lạc vào Côn Lôn và Tiên Ma Vực lúc này chắc chắn sẽ cho rằng mình vô tình rơi vào địa ngục.

Hắc Trư, Mộng Yểm Tộc Trưởng, Tây Phương Giáo Chủ, Mộ Sắc Vy cố gắng giữ lý trí, quan sát thật kỹ Nguyền Rủa lực lượng từ trong người mình phát ra nhằm tìm cách hóa giải.

Ngọn lửa Kim Ô vẫn thiêu đốt linh hồn xuyên suốt một ngày trời.

Cứ tưởng như vậy là tạm thời yên ổn, tinh thần của tất cả còn chưa khôi phục thì một lần nữa thứ khác lại đến.

Một tuần một lần, cơ thể của tất cả mọi người bị hóa thành đá, mặc dù tất cả cố gắng dùng lực lượng của mình để ngăn cản điều đó xảy ra nhưng không thể thành công.

Cơ thể hóa đá không mang đến đau đớn, nhưng di chứng của nó mới là thứ đáng sợ.

Khi cơ thể hóa đá một ngày và trở lại bình thường, toàn bộ sinh linh đều phát hiện xương cốt của mình nứt vỡ, lúc này cũng là thời điểm cơn đau thấu trời xanh từ tận cùng cốt tũy ầm ĩ bùng lên, cảm giác như đang bị ngũ mã phân thây, chia năm xẻ bảy.

Giai đoạn này những đứa trẻ nhỏ đã không nhịn được mà ngất đi, vô số Luyện Đan Sư không có thời gian để ý đến xương cốt của mình, cố gắng dùng tất cả những gì có thể nối lại xương cốt cho thế hệ hậu bối.

Bắc Cung Hàm Ngọc, Đan Mộng Cơ, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Diễm Cơ, Hoàng Mộng Yến, Đan Dĩnh…các loại Luyện Đan Sư đều khóe miệng đầy máu, vẫn nỗ lực cứu trị cho người khác.

Những Thiên Đế cấp cường giả vẫn còn trụ được sau một kiếp này, đặc biệt là những Thể Tu như Võ Tam Nương, Cự A Man, Cự Mỹ Anh đều dễ dàng hồi phục.


Mọi thứ vẫn chưa dừng lại…
Ba ngày một lần, thân thể của tất cả như bị lăng trì, nguyền rủa chi lực hóa thành vạn kiếm cắm thẳng vào toàn thân.

“Phốc!”
“Hự…”
Đến thời điểm này, ngay cả những quân đội với tinh thần vững vàng cũng phải ngã gục, cả đám quằn quại nằm la liệt trên mặt đất, mất sạch ý chí chiến đấu.

Cảm giác biết đại nạn sẽ phát sinh trên người mình nhưng không có cách chống cự thật sự quá mức thống khổ.

Bọn hắn muốn ngồi xếp bằng tịnh tâm tu luyện thì lại bị sự nguyền rủa cuối cùng là Tâm Ma quấy rối, nhiều người tâm cảnh yếu kém một chút hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.

Tất cả đều tàn khốc khó thể hình dung.

Luôn bị tâm ma quấy phá, ba ngày lại bị vạn kiếm xuyên thân, một tuần gặp phải xương cốt rạn nứt, nửa tháng lại gặp Kim Ô Thánh Hỏa thiêu đốt linh hồn.

Trải qua đủ loại đau đớn từ thể xác đến tinh thần, tất cả sinh linh đều gục ngã, nào đâu có dáng vẻ của thế lực hùng mạnh bậc nhất vũ trụ lúc này?
Đừng nói là tu sĩ cấp thấp hay quân đội bình thường, nhiều nữ nhân của Lạc Nam cũng chịu không nổi, phải liên tục bổ sung Bất Tử Dị.ch Thủy và Tẩy Hồn Thủy để nhanh chóng hồi phục.

Lạc Nam lại phất tay, thu hết trở về Bất Tử Dị.ch Thủy và Tẩy Hồn Thủy của các nàng trong ánh mắt ngơ ngác.

“Cố gắng vượt qua, các nàng không cần dùng đến vật phụ trợ!” Hắn nghiêm túc nói.

Mấy nữ ánh mắt lóe lên, dường như suy nghĩ đến điều gì.

Mà lúc này, có lẽ vì quá đau đớn dẫn đến tinh thần mất tỉnh táo, một vị quân sĩ của Tiên Ma Quân ngửa đầu gào thét lên:
“Chủ công! Chủ công đâu rồi…xin người mau cứu lấy chúng ta, giúp chúng ta thoát khỏi thống khổ!”
“Câm miệng!” Quân Trích Điệp biến sắc, ra hiệu cho hắn không được làm mất mặt Tiên Ma Quân.

Bản thân nàng cũng vừa trải qua một phen tự đấu tranh đến chết đi sống lại mới giữ bản thân được bình tĩnh.

Nhưng lời của vị quân sĩ Tiên Ma Quân như chất kí/ch thích dẫn bạo toàn trường.

Tất cả sinh linh lúc này mới nhớ đến một điều, sau lưng bọn hắn vẫn còn một vị nam nhân vĩ đại, người không ngừng sáng tạo nên kỳ tích, không ngừng khiến vũ trụ phải chấn động.

Chỉ cần có hắn, mọi khó khăn chắc chắn sẽ qua đi.

“Chủ công, người có cách mà đúng không?” Một vị Sơn Cự Quân cố gắng dùng sức sức lực còn lại của mình gầm thét:
“Chúng ta chờ

ngươi cứu giúp!”
“Chủ công! Chủ công! Chủ công! Chủ công!”
Âm thanh như sấm động, dường như chỉ nhắc đến tên Lạc Nam đã khiến tất cả lóe lên một tia hy vọng.

Hiện tại người có thể trợ giúp tất cả bọn hắn vượt qua nguy nan chỉ có thể là nam nhân kia.

“Bệ hạ! bệ hạ! bệ hạ!” Con dân Việt Long Đế Quốc không chịu thua kém thi nhau dùng hết sức bình sinh gào thét.

“Thiếu Chủ! Thiếu Chủ! Thiếu Chủ!” Côn Lôn Giới trên dưới một lòng.


“Chủ công! Chủ công! Chủ công!” Phượng Hoàng Tộc, Thiên Hồ Tộc, Thanh Loan Tộc cùng nhau ngân vang.

Phượng Nghi Nữ Đế, Thiên Hồ Nữ Đế, Thanh Loan Nữ Đế bất đắc dĩ cười khổ.

Danh vọng và lòng tin của nam nhân kia còn to lớn hơn mấy người các nàng dù các nàng mới là Tộc Trưởng.

Có chăng bởi vì hắn đã sáng lập quá nhiều kỳ tích rồi, lần khó khăn này toàn bộ sinh linh đều cho rằng hắn sẽ tiếp tục làm được điều đó.

Liên tưởng đến sự tự tin của Lạc Nam từ đầu, chúng nữ Hậu Cung và Làng Nhất Thế cũng dùng mắt đẹp nhìn về phía hắn.

Trong vạn chúng chú mục, thân ảnh Lạc Nam rốt cuộc từ trong không gian bước ra, xuất hiện trước mặt tất cả, lơ lửng ở giữa trung tâm quảng trường.

ẦM!
Mà vừa nhìn thấy hắn, vô vàn sinh linh như muốn vỡ tổ.

Từng đôi mắt từ tuyệt vọng, thống khổ dần lóe lên một tia sáng hy vọng.

Bọn hắn mong chờ người nam nhân mà mình tin tưởng sẽ làm được điều gì đó xóa đi nguyền rủa đáng kinh tởm đeo bám trong người mình, hành hạ mình không hề khoan nhượn.

Thân ảnh Lạc Nam xuất hiện trong tất cả Trận Pháp được thiết lập, chiếu rọi ở khắp ngõ ngách, tất cả sinh mệnh đều có thể chứng kiến một cách rõ ràng.

“HAHAHAHAHAHA!”
Đột ngột, Lạc Nam ngửa đầu lên trời cất tiếng cười to, tiếng cười cực kỳ bá khí, tiếng cười vang vọng cửu tiêu, tiếng cười vọng khắp thương khung các phương thế giới.

Tất cả mọi người đều không hiểu, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Trong tình cảnh như thế này, đáng để cười như vậy không?
Lạc Nam cười sảng khoái một trận, ánh mắt trở nên uy nghiêm, hừng hực chiến ý đảo quanh toàn trường, giọng điệu khí phách vang vảng mà lên:
“Toàn thể nghe đây, Nghịch Long Liên Quân đã là thế lực cường đại nhất vũ trụ này, chúng ta đã là số một!”
“Tất cả thành viên của Nghịch Long Liên Quân, không cần biết ngươi xuất thân như thế nào, không cần biết địa vị ngươi ra sao, không cần biết ngươi đảm nhiệm chức vụ gì, cũng không cần biết tu vi của ngươi cao hay thấp!”
“Nhưng nên nhớ rằng, các ngươi là thành viên của đệ nhất thế lực, Quân Đội, Côn Lôn, Việt Long, Thần Thú, Ma Thú, các chủng tộc…đều là một thể thống nhất!”
“Thân là thành viên của đệ nhất thế lực, các ngươi nên có lòng tự tôn, sự kiêu ngạo và bản lĩnh của riêng mình!”
“Thành tựu ngày hôm nay không phải của một cá nhân ta, mà là của tất cả chúng ta tạo thành!”
“Các ngươi đã đánh đổi bằng công sức, mồ hôi, máu và nước mắt!”
“Các ngươi đã đánh đổi bằng sự mất mát, hy sinh khi đồng đội của mình ngã xuống!”
“Tất cả đều là đại anh hùng, đại hào kiệt…được Lạc Nam ta công nhận!”
Lời của Lạc Nam ẩn chứa Hồn Lực hùng hậu quét ngang bốn phương tám hướng, kết hợp với phong thái vô song, khí chất uy vũ, bề nghễ của hắn càng khiến quần hùng tin phục.

Trăm tỷ sinh linh vô thức kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Đúng vậy, tuy không nói ra nhưng ai cũng biết vũ trụ hôm nay đã chín phần mười nằm trong lòng bàn tay của Lạc Nam.

Mà để làm được điều đó, Lạc Nam không hề đơn độc.

Lạc Nam cần bọn hắn, cần tất cả bọn hắn, đồng thời cũng công nhận tất cả bọn hắn.

“Để ta hỏi một câu!” Lạc Nam lạnh lùng quát lớn: “Đi theo ta chinh chiến đến tận ngày này, đã có ai đã từng sợ chết?”
“KHÔNG SỢ!”
Hai phương thế giới ngửa đầu rống to, nếu sợ chết bọn hắn đã không chiến đấu vì Lạc Nam, không vì hắn chống lại một Tru Nghịch Liên Minh cường đại ngay từ những ngày đầu.

“TỐT LẮM!” Lạc Nam cũng gào rống ngược trở lại:
“CHẾT CÒN KHÔNG SỢ, CÁC NGƯƠI CÒN SỢ NGUYỀN RỦA CÁI RẮM À?”
Toàn trường sững sờ.

Bầu không khí tĩnh lặng, lại nghe Lạc Nam tiếp tục cao giọng quát hỏi:
“Từ lúc xảy ra Nguyền Rủa đến nay, ngoài chịu tra tấn hành hạ, đã có người nào chết chưa?”
“KHÔNG CÓ!” Tất cả đồng thanh đáp lại.


“Các ngươi nghe đây!” Lạc Nam hít sâu một hơi, lời nói trịnh trọng và thương cảm:
“Sự sợ hãi duy nhất mà chúng ta nên có chính là sợ nhìn huynh đệ, bằng hữu, người thân của mình tử trận trên chiến trường!”
“Mà không phải sợ một cái nguyền rủa vô danh tiểu tốt!”
Tất cả mọi người run lên bần bật, từng câu từng chữ của Lạc Nam như hòa vào huyết nhục của bọn hắn.

Vô số nam nhi khóe mắt đỏ hồng, ngay cả Tứ Hầu Hỗn Thế cũng siết chặt nắm tay.

Quả thật trong trận đại chiến này, bọn hắn đã nhìn thấy rất nhiều…rất nhiều đồng bọn, bằng hữu, thân nhân của mình tử vong.

Đó mới là sự đáng sợ tột cùng…
“Chúng ta không sợ nguyền rủa nữa!” Một vị binh tốt của Hỏa Kỵ Quân lấy hết can đảm bước lên, cầm một thanh kiếm cắm vào lồng ngực mình, máu tươi chảy ra, giọng điệu nghẹn ngào:
“Xin lỗi Chủ Công! Bộ mặt hèn yếu của chúng ta đã để người thất vọng!”
Hành vi của hắn liền khiến tất cả nổi da gà, một cảm giác hổ thẹn đến cực điểm lan tỏa trong tâm.

Đúng vậy, so với những người đã hy sinh trong trận đại chiến lần này, bọn hắn vẫn còn sống, vẫn còn nhìn thấy ánh bình minh.

Tra tấn và nguyền rủa…sao có thể gây sợ?
“ĐÃ ĐỂ CHỦ CÔNG THẤT VỌNG, XIN NGƯỜI TRÁCH PHẠT!”
Tất cả sinh linh đồng thanh quát lên, cùng nhau quỳ xuống.

Chúng nữ hốc mắt phiếm hồng, cắn chặt cánh môi không để mình khóc nấc.

Ngay cả kiên cường như Tuế Nguyệt, Hi Vũ cũng lén lút lau nước mắt.

Quỷ Đỏ, Lâm Tích trong lòng bái phục không nói nên lời, cùng nhau quỳ xuống một chân.

“Tốt tốt tốt, đây mới là thành viên của Nghịch Long Liên Quân, đây mới là hình tượng mà ta mong muốn!” Lạc Nam vui mừng tiến lên, tự thân nâng đỡ tên tiểu binh tốt can đảm của Hỏa Kỵ Quân, giúp hắn cầm máu, trầm giọng hỏi hắn:
“Ngươi có biết vừa rồi vì sao ta cất tiếng cười?”
Tiểu binh tốt thụ sủng nhược kinh, chắp tay thành khẩn: “Thuộc hạ không biết!”
“HAHAHA!” Lạc Nam một lần nữa cất tiếng cười dài, sấm vang cuồn cuộn:
“Ta cười vì thủ đoạn của địch nhân thật ngây thơ đến đáng thương hại, chỉ một chút nguyền rủa nho nhỏ sao có thể đánh tan ý chí của tất cả chúng ta?”
“Ta cười vì địch nhân ngu muội vô tri, trong lúc mưu hại vô tình biếu tặng một đại cơ duyên!”
“Cơ duyên?” Vô số người ngơ ngác chưa hiểu.

Chỉ có những nhân vật cơ trí nhạy bén như Hắc Trư, Sơn Dương Đế, Tuế Nguyệt, Tiểu Kỳ Nam đã mơ hồ nắm bắt được những lời tiếp theo mà Lạc Nam định nói.

Ánh mắt nhìn về phía hắn như nhìn thấy thần minh.

Quả nhiên, Lạc Nam tự tin phất lấy áo bào, bá đạo đến cực điểm tuyên bố:
“Toàn quân, toàn dân nghe cho rõ đây!”
“Kim Ô Thánh Hỏa giúp ta Luyện Hồn!”
“Vạn Kiếm Xuyên Thân, Xương Cốt Rạn Nứt giúp ta Luyện Thể!”
“Tâm Ma quấy rối giúp ta Luyện Tâm!”
“Đau đớn và thống khổ mà chúng nó mang lại giúp ta luyện được tinh thần, ý chí và nghị lực!”
“Chỉ cần vượt qua và thích ứng tất cả, chiến lực tổng thể tất cả đều sẽ đại tăng, đạt đến một độ cao mới!”
Lời nói như thần, kinh động nhân tâm…
Biến khó khăn thành cơ hội, biến đại họa thành cơ duyên.

Tư duy như vậy, đương đại đệ nhất.

Hô hấp toàn trường trở nên dồn dập, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía nam nhân khí phách tuyệt luân kia.

Khoảnh khắc này…lưu danh Thiên Cổ.


Chúc cả nhà ngủ ngon.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện