“Ta chấp hành nhiệm vụ này!”
Lạc Nam vừa mới dứt lời, lập tức cảm giác trời đất xung quanh quay cuồng, tất cả ý thức tạm thời mất sạch.
Không biết qua bao lâu sau, có ánh sáng le lói chiếu rọi vào mặt khiến hắn mở mắt ra.
Một bầu trời xanh mát, gió nhẹ thổi qua, Lạc Nam cảm giác mình đang nằm trên thảm cỏ mênh mông mềm mại, toàn thân vô cùng thư thái dễ chịu.
“Nơi này là Táng Địa sao? nhìn giống một thảo nguyên không có chút đáng sợ nào!” Lạc Nam hơi kinh ngạc, rõ ràng hoàn cảnh xung quanh chẳng có chút nào giống với tưởng tượng của hắn.
Táng Địa là nơi chôn cất vô số cường giả, lẽ ra phải chứa đựng sự âm u, lạnh lẽo và đầy rẫy khí tức nguy hiểm mới đúng.
Nếu không phải cảm giác được xung quanh mình là Nguyên Khí nồng nặc đến cực điểm, cường độ so với ngồi tu luyện trên đống Nguyên Thạch ở tiểu vũ trụ còn tốt hơn…có lẽ hắn sẽ không tin nơi này là Táng Địa thuộc phạm trù Nguyên Giới.
Điều kỳ lạ duy nhất là thảm cỏ hắn đang nằm có màu đen thay vì màu xanh nguyên bản mà thôi.
Bất quá không vì vậy mà Lạc Nam xem nhẹ nơi này, ngược lại càng thêm đề phòng và cẩn thận.
Thông thường thì những nơi khiến người ta lơ là cảnh giác như thế này mới thật sự chứa đựng sát cơ trí mạng, sẳn sàng đoạt mạng ngươi bất cứ lúc nào.
Lạc Nam dùng sức để bật người ngồi dậy.
RĂNG RẮC.
Theo một tiếng rạn vỡ, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, xương cốt bên trong cơ thể nát bấy.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Sắc mặt hắn trở nên cực độ khó coi, lúc này mới để ý toàn thân mình bị ép dẹp như bánh thịt, cơ mặt biến dạng, trọng thương vô cùng thê thảm.
“Công tử bình tĩnh, bởi vì cường độ không gian ở Nguyên Giới rất mạnh, Hệ Thống dịch chuyển ngươi trong thời gian ngắn phải băng qua tầng tầng không gian dẫn đến cơ thể chịu không nổi áp lực nên mới xảy ra tình trạng như vậy!” Kim Nhi giải thích nói.
“Móa nó, sao không nói sớm để ta chuẩn bị tâm lý?” Lạc Nam bất mãn mắng một tiếng.
Bất quá mọi chuyện đã rồi, hắn cũng không có thời gian đôi co với Hệ Thống.
Vội vàng vận chuyển Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Thánh Mệnh Quang Minh các loại Thiên Địa Dị Vật bao trùm cơ thể tiến hành trị thương.
Hắn không dám dùng đến Bất Tử Dịch Thủy, bởi lẽ khí tức sinh mệnh nồng đậm của nó rất dễ thu hút sự chú ý của tu sĩ ở bốn phía xung quanh.
Có trời mới biết Thần Thức của những cường giả Nguyên Giới trải rộng đến mức nào, phải cẩn thận từng li từng tí.
Dựa vào biểu hiện của Bất Tử Chí Tông khi biết đến sự tồn tại của Bất Tử Thụ đủ hiểu nó vô cùng quý giá dù là trong mắt cường giả ở Nguyên Giới.
Vậy nên Lạc Nam dứt khoát đem Linh Giới Châu cất vào Không Gian Hệ Thống để đảm bảo tính an toàn.
Đẳng cấp của nó còn chưa đạt đến Thánh, rất dễ dàng bị cường giả từ Nhập Thánh trở lên nhìn thấu.
Nơi này không phải tiểu vũ trụ, Lạc Nam đã sớm xác định ở tại đây mình là tu sĩ lăn lộn ở tầng dưới đáy, từng đường đi nước bước đều phải đặt sự cẩn thận lên hàng đầu, không vì thân phận ở tiểu vũ trụ mà kiêu ngạo.
Động lấy ý niệm, Bí Tự Trận hiện lên trong con mắt, Bá Lực được kích hoạt kết thành ba cái Trận Pháp che đậy khí tức bao phủ xung quanh.
Lúc này Lạc Nam mới an tâm điều trị thương thế trên khắp cơ thể.
ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, đất trời một lần nữa đảo lộn.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, cơ thể của hắn lại bị trượt dài không phanh như từ sườn núi cao chót vót rơi xuống, những Trận Pháp mà hắn vừa tạo ra liền bị chấn nát vô cùng đơn giản.
Hắn cắn răng, kích hoạt Bát Hoang Hoành Thiên Viêm mọc ra đôi cánh lớn bay lượn giữa không trung, không để bản thân mình rơi rụng.
Nhanh trí mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhìn xa vạn dặm xem chuyện gì đang xảy ra.
“Hít!”
Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh.
Đập vào tầm quan sát của hắn là một nhân loại với kích thước khổ lồ, lớn đến vô pháp để hình dung, lớn hơn Cự A Man, lớn hơn cả Cự Mỹ Anh và lớn hơn cả những Thần Tướng Vệ Hồn của hắn.
Lạc Nam cảm giác được dù lúc này mình thi triển ra Thần Tướng Vệ Hồn thì nó cũng chỉ cao đến gót chân của người khổng lồ này mà thôi.
Khổng lồ đã không đủ để hình dung về sự to lớn của người này.
Thảm cỏ đen như thảo nguyên vô tận mà hắn vừa nằm lên chính là đám lông ngực của cái tên này.
Điều đáng sợ nhất là cái tên này rõ ràng còn sống nhưng vừa rồi Lạc Nam chẳng thể cảm nhận được chút khí tức hay hơi thở nào, chứng minh khả năng thu liễm đã đạt đến trạng thái đăng phong tạo cực.
Nếu không phải dùng đến Thấu Thị Vạn Lý thì Lạc Nam cũng khó lòng nhận diện được tổng thể đây là một tên nhân loại, bởi tầm mắt bình thường của hắn thật sự không nhìn tổng quát được toàn bộ kết cấu thân thể đối phương.
“Ngủ một giấc cũng không yên, con ruồi chết tiệt này!”
Âm thanh như sấm động cửu tiêu vọng lên bên tai khiến Lạc Nam choáng váng, cái miệng rộng của đối phương như vụ nổ vũ trụ, chẳng cần đến âm ba công kích thì Lạc Nam cũng cảm thấy lỗ tai lùng bùng, linh hồn run rẩy.
Đôi mắt như hai lỗ đen vũ trụ đen kịch khóa chặt lấy Lạc Nam, một ngón tay trỏ cong lại búng ra.
Lạc Nam biến sắc, điều động Không Gian Chi Lực để dịch chuyển né tránh.
Nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp càng khiến hắn giật mình, chỉ thấy cường độ Không Gian ở tại nơi này cứng rắn như thép, trọng lực gấp hàng vạn lần không gian ở tiểu vũ trụ, hắn muốn dịch chuyển cũng vô pháp làm được quá xa.
Dù thi triển Dịch Chuyển Tức Thời hắn cũng chỉ xuất hiện ở cách vị trí cũ vài chục mét.
Mà với phạm vi như vậy còn chưa thoát khỏi đầu ngón tay của tên khổng lồ.
PHỐC!
Thổ huyết bay ngược, Lạc Nam như đạn pháo rơi xuống đất.
Tên khổng lồ quả thật xem hắn như con trùng nhỏ không đáng chú ý, thản nhiên bước đi, chỉ là cái chân vẫn cố ý giẫm lên cơ thể đang nằm dưới đất của hắn.
Lạc Nam chỉ cảm thấy thiên địa tối sầm, mọi thứ bao trùm toàn bộ, không còn hơi thở.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tên khổng lồ tùy ý như đạp chết một con ruồi, một đường đi thẳng, vài bước chân đã như Thiên Lý Na Di, toàn thân biến mất dạng.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn chưa nhìn lại dù chỉ một chút.
“Con mẹ nó thằng to xác!”
Lạc Nam như nằm dưới thung lũng sâu vô tận ngửa đầu gầm rống.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân giải trừ, tầng tầng lớp lớp Kinh Văn Bất Hủ tan vào da thịt.
Ở ngay khoảnh khắc vừa rồi nếu hắn không nhanh trí kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, chắc chắn hắn đã bị tên to xác kia đạp chết.
Sử dụng Thể Chất đến từ Cấm Kỵ Công Pháp chỉ để không bị người khác giẫm chết, nói ra chỉ sợ trở thành trò cười cho toàn thiên hạ.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Vừa rồi nếu không dùng Vạn Cổ Bất Hủ Thân thì chỉ còn một cách duy nhất là trốn vào Bá Đỉnh mà thôi, nhưng dùng Bá Đỉnh thì lại khiến tên quái vật kia để ý.
“Khốn kiếp, cái tên đó chẳng lẽ chỉ là một Tiểu Thánh Sơ Kỳ sao hả Kim Nhi?” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Dù lần trước đụng độ Đại Thánh hắn cũng chưa chật vật đến mức không có chút xíu lực hoàn thủ nào như vậy a.
Rõ ràng Kim Nhi đã nói Táng Địa chỉ có Tiểu Thánh Sơ Kỳ được phép tiến vào hoặc phải chịu pháp tắc nơi này cưỡng ép tu vi dừng lại ở mức độ đó.
Nhưng Lạc Nam xin thề thằng khốn vừa rồi chắc chắn không phải Tiểu Thánh.
Nếu Tiểu Thánh khủng bố như vậy thì lão già Đại Thánh lần trước có khác nào phế vật đâu cơ chứ?
“Cái tên đó là trường hợp đặc biệt, coi như công tử xui xẻo mới đụng phải hắn!” Kim Nhi chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Đặc biệt? chẳng lẽ pháp tắc Táng Địa cũng sẽ thiên vị?” Lạc Nam càng nói càng bất mãn.
“Sức mạnh của hắn vừa rồi phát ra thật sự chỉ ở mức Tiểu Thể Thánh Sơ Kỳ mà thôi, bằng không dù công tử kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng bị đạp nát như thường!” Kim Nhi bắt đầu giải thích:
“Hắn là Cự Thần Tộc ở Nguyên Giới này, mà Cự Thần Tộc có kích thước cơ thể càng to thì sức mạnh sẽ càng khủng bố!”
“Sức mạnh của bọn hắn chủ yếu dựa vào kích thước cơ thể chứ không phải tu vi, cho nên công tử đụng phải hắn mới chật vật đến như vậy!”
“Dựa theo thể trạng vừa rồi, ước tính tu vi thật sự của hắn phải là Thể Thánh Tôn!”
“Nếu không nhờ pháp tắc Táng Địa áp chế, Vạn Cổ Bất Hủ Thân hiện tại chưa chống nổi cú đạp của hắn quá ba giây đâu!”
“Hít!”
Lạc Nam nghe xong chỉ biết hít một ngụm khí lạnh.
Cự Thần Tộc chính là huyết mạch mà Cự Mỹ Anh sở hữu nha.
Không nghĩ đến ở Nguyên Giới cũng có Cự Thần Tộc, hơn nữa còn có cường giả đạt đến đẳng cấp kinh khủng như vậy.
Thể Thánh Tôn là tồn tại vượt qua cả đám người Bất Tử Thiếu Chủ, lão quái vật chân chính, dù là ở Nguyên Giới cũng là nhân vật xưng hùng xưng bá một phương.
Vừa mới vào Táng Địa đã gặp phải đả kích như vậy, Lạc Nam hận không thể thốt lên một câu: “Kim Nhi ơi ta muốn về nhà!”
Bất quá cũng chỉ tại cơ thể của hắn trọng thương, bị gò bó chân tay không thể toàn diện đối kháng, bằng không vừa rồi cũng chưa đến mức chật vật như vậy.
Đánh không lại thì sao? ta mua Thánh Bảo trên Cửa Hàng tự bạo đến khi nào nổ chết ngươi thì thôi.
Một tên Thánh Thể Tôn chẳng lẽ có thể chống nỗi Bát Tinh Thánh Bảo thậm chí là Cửu Tinh Thánh Bảo tự bạo liên tục?
Chỉ là mỗi một lần tự bạo đồng nghĩa với tiêu hao hơn 1000 Điểm Danh Vọng, Lạc Nam cũng sẽ đau lòng nhứt nhói.
Điểm Danh Vọng còn sót lại của hắn cũng không đủ để chơi lớn như vậy vài chục lần đâu.
Để giết một tên Thánh Thể Tôn mà tiêu hao cái giá lớn như vậy, Lạc Nam cũng không ham cho