Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

1856: Nguy Cơ Sắp Đến


trước sau


Đã từ rất lâu Nguyên Giới từng có một truyền thuyết được đồn đại ở khắp các khu vực…
Đó là những tồn tại khi đã đạt đến cấp độ Cấm Kỵ sẽ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả Chí Tôn muốn gặp mặt Cấm Kỵ cũng không đủ tư cách, thậm chí dù ngươi đứng bên cạnh một vị Cấm Kỵ thì ngươi cũng không nhận ra được đó là Cấm Kỵ.

Vô số tu sĩ từ Thánh Đế trở xuống vẫn luôn hoài nghi về tính chân thật của truyền thuyết này, bởi theo bọn hắn nghĩ rằng không phải bọn hắn không nhìn thấy được Cấm Kỵ, mà bởi vì số lượng Cấm Kỵ quá ít, ít đến mức cả một đời chưa chắc có thể chạm mặt nhau.

Nhưng mà bọn hắn không hề biết rằng, so với những lời đồn đại…Cấm Kỵ càng huyền bí khó lường hơn.

Chỉ cần Cấm Kỵ không đồng ý, dù ngươi có đứng trước cửa thế lực của hắn, thậm chí dù ngươi bước ngang địa bàn của hắn thì ngươi cũng chẳng thể phát hiện hay cảm ứng được bất cứ điều gì cả.

Đôi phu phụ Bất Tử Chí Tôn đang được trải nghiệm cảm giác này.

Trước mặt bọn hắn là một vùng không gian mênh mông tối đen như mực nhìn chẳng thấy thứ gì ngoài màn đêm u ám.

Dù đã rất cố gắng khuếch tán Thần Thức cấp Chí Tôn, thậm chí là điều động các loại Thế, vô số loại thủ đoạn khác để dò xét và tìm kiếm, kết quả vẫn chẳng có thu hoạch, nơi bọn hắn đang đứng vẫn là một vùng tăm tối.

“Quả nhiên Cấm Kỵ là tồn tại có thể tác động đến quy tắc của thế giới, chúng ta chưa nắm giữ được lực lượng cao siêu đó, vĩnh viễn cũng không thể tìm được bọn họ khi họ chưa đồng ý gặp mặt!” Bất Thiên Lãnh sắc mặt trịnh trọng đến cực điểm.

“Đúng vậy, cho nên việc Cấm Kỵ có thể thay đổi pháp tắc, biến thiên phú Bất Tử của Bất Tử Tộc trở nên vô dụng sau đó đồ sát là chuyện dễ như trở bàn tay!” Bất Thu Hàn truyền âm nhắc nhở phu quân:
“Phải hạ tư thái xuống mức thấp nhất!”
“Hiểu rồi!” Bất Thiên Lãnh gật gật đầu.

Chênh lệch giữa Cấm Kỵ và Chí Tôn quá lớn, lớn đến mức người kiêu ngạo như bọn hắn cũng phải cúi đầu.

Phía dưới Cấm Kỵ, tất cả chỉ là con sâu cái kiến.

“Cũng may năm đó chúng ta kết được thiện duyên, bằng không e rằng muốn tìm cũng tìm không được…” Bất Thu Hàn cảm khái một tiếng, đưa mắt nhìn Bất Thiên Lãnh ra hiệu.

“Hiểu rồi!” Bất Thiên Lãnh gật đầu, sau đó trịnh trọng lấy ra một khối Lệnh Bài.

Khối Lệnh Bài này nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, chỉ như một miếng gỗ nhỏ màu đen, bên trên cũng chẳng có bất kỳ văn tự hay tiêu ký nào.

Dù là như vậy, Bất Thiên Lãnh vẫn dùng thái độ cung kính nâng Lệnh Bài trong tay, sau đó cắn lấy đầu ngón tay, đem một giọt máu của mình nhỏ vào.

CHIẾU!
Lệnh Bài luân chuyển, thấm hút máu của Bất Thiên Lãnh rồi xuất hiện một tia sáng màu đỏ thẳm phóng lên tận trời xua tan đêm tối như một loại tín hiệu nào đó.

Lúc này Lệnh Bài cũng tiêu tán thành tro bụi nhưng chưa có điều gì kỳ lạ phát sinh.

Bất Thu Hàn và Bất Thiên Lãnh cũng không nóng vội, ngược lại chắp tay đứng im tại chỗ một cách chân thành.


Một hồi sau, chỉ thấy không gian trước mặt gợn sóng, một người từ trong đó trống rỗng xuất hiện mà không hề báo trước.

Đây là một nam tử trung niên mày kiếm mắt sáng, không giận tự uy, thân khoác hắc bào, lưng đeo Cự Kiếm.

Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt liền chú ý đến Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn, nhất thời nhếch môi cười nói:
“Thì ra là hai vị đạo hữu của Bất Tử Tộc!”
“Không dám, không dám…Trọng Trưởng Lão khách khí rồi.

” Phu phụ Bất Tử Chí Tôn vội vàng tiến lên cùng nam tử trung niên tay bắt mặt mừng, bộ dạng như cực kỳ thân thiết vậy.

Mà việc đôi bên xưng hô với nhau là đạo hữu, thái độ cũng cực kỳ hòa nhã khách khí đủ thấy thân phận của nam tử trung niên thật sự rất cao, tu vi thấp nhất cũng là Chí Tôn cấp cường giả.

Thật ra thân phận và tu vi của nam tử trung niên này không chỉ cao, có thể nói là áp đảo cả toàn bộ Bất Tử Chí Tông cũng không quá đáng.

Bởi vì hắn là Trọng Nham, một trong các vị Trưởng Lão của Thế Lực Cấm Kỵ trong truyền thuyết.

Quan hệ của Trọng Nham và phu phụ Bất Tử Chí Tôn tương đối vi diệu.

Rất nhiều năm về trước, khi Trọng Nham chỉ mới là Hộ Pháp của Cấm Kỵ cấp thế lực từng bị địch nhân cường đại truy sát.

Trong lúc trọng thương, hắn vô tình ghé ngang Bất Tử Tộc.

Biết được thân phận của hắn, Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn bất chấp nguy hiểm đánh cược một phen, chấp nhận che giấu tung tích của hắn khỏi địch nhân và đồng thời cứu trị thương thế trên người hắn.

Kể từ lần đầu Trọng Nham liền chấp nhận thiếu nợ đôi phu thê này một ân tình.

Ngày hắn lên ngôi vị Trưởng Lão của Thế Lực Cấm Kỵ, lễ vật mà hắn gửi đến Bất Tử Chí Tông chính là Bí Tự Binh, đồng thời kèm theo một khối Lệnh Bài và phương thức liên lạc, phòng khi Bất Tử Chí Tông gặp nạn có thể tìm hắn hỗ trợ.

Mà lúc này, phu thê Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn đã tìm đến hắn.

Trọng Nham không hổ là trưởng lão của Thế Lực Cấm Kỵ, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, tâm tính và lòng dạ cực kỳ sảng khoái, trực tiếp hiện thân gặp gỡ hai người.

“Không biết hai vị Đạo Hữu tìm đến ta có chuyện gì? Nếu như có thể hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ xuất thủ!” Trọng Nham trịnh trọng mở miệng.

Sắc mặt Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn biến ảo thất thường.

Vốn hai người từng có dự định sẽ nhờ Trọng Nham ra mặt trợ giúp Bất Tử Chí Tông tiêu diệt Trụ Việt Tông.

Nhưng mà nghĩ đến dù Long Chí Tôn đang bế quan tìm kiếm lằn ranh đột phá Cấm Kỵ, nhưng nếu như Trụ Việt Tông thật sự gặp phải nguy cơ sống còn, kiểu gì hắn cũng sẽ ra tay xuất thủ.

Trụ Việt Mẫu Tôn và Long Chí Tôn liên thủ có thể lấy hai địch ba, muốn diệt cũng chưa chắc diệt được.


Đến khi đó phu phụ hai người hao mất một ân tình của Trọng Nham mà chưa chắc có thể hoàn thành mục đích.

Nghĩ đến đây, Bất Thu Hàn và Bất Thiên Lãnh dẹp bỏ ý niệm nhờ Trọng Nham hỗ trợ chiến đấu.

Ngược lại, hai người chắp tay trịnh trọng nói ra:
“Bọn ta muốn cầu kiến Cấm Kỵ, hy vọng Trọng Nham đạo hữu tạo điều kiện!”
Ánh mắt Trọng Nham co rút lại, vạn vạn không nghĩ đến Bất Thu Hàn và Bất Thiên Lãnh sẽ có yêu cầu này.

Nói thật ra hắn là Trưởng Lão của Thế Lực Cấm Kỵ nên muốn diện kiến Cấm Kỵ không phải là không được, chỉ là cần phải có lý do chính đáng và quan trọng, bằng không tùy tiện gặp mặt sẽ bị Cấm Kỵ giáng tội.

Nghĩ đến đây, Trọng Nham trực tiếp nói thẳng:
“Cấm Kỵ là tồn tại mà không phải tiểu nhân vật như chúng ta muốn gặp là gặp, phải có lý do khiến Cấm Kỵ cảm thấy hứng thú.


Nếu là người khác xưng hô Chí Tôn là tiểu nhân vật đã bị phu phụ Bất Thu Hàn đánh cho răng rơi đầy đất.

Nhưng ở trong mắt Cấm Kỵ thì Chí Tôn quả thật chính là tiểu nhân vật không đáng để lưu ý.

“Thật ra Bất Tử Chí Tông muốn đầu quân cho Thế Lực sau lưng Trọng Nham đạo hữu, hy vọng đạo hữu thành toàn nói giúp chúng ta với Cấm Kỵ một lời!” Bất Thu Hàn nói thẳng ra cái giá.

Bất Thiên Lãnh trong lòng thở dài, nhờ đến Cấm Kỵ thì đây chính là điều kiện tiên quyết.

Mặt mũi của Cấm Kỵ rất lớn, sợ rằng bất kỳ cái giá nào cũng không đủ để Cấm Kỵ vì một kẻ yếu hơn mình mà ra tay.

Chỉ có trực tiếp đầu quân vào, trở thành thuộc hạ của Cấm Kỵ…khi đó Cấm Kỵ xuất thủ với danh nghĩa ra mặt vì thuộc hạ mới là hợp tình hợp lý.

Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn đã cực kỳ bâng khuâng trước khi đưa ra quyết định này, mãi đến gần đây mới chốt hạ một cách dứt khoác.

Ánh mắt Trọng Nham hơi híp lại, nhìn lấy hai người thật sâu hỏi:
“Hai vị đã nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi đã bước chân vào thế lực của chúng ta chính là vô pháp quay đầu!”
Nếu là Thế Lực khác, Trọng Nham cũng chẳng có quá nhiều hứng thú.

Nhưng Bất Tử Tộc là Thiên Địa Sủng

Nhi, thân phận xem như miễn cưỡng đủ làm thuộc hạ của Cấm Kỵ rồi.

Như đã nói thì Thiên Địa Sủng Nhi có được ưu thế trời ban của Nguyên Giới về mặt thiên phú, mà Cấm Kỵ lại là tồn tại có thể tác động đến cả quy tắc của Nguyên Giới… vì vậy Thiên Địa Sủng Nhi cũng chỉ miễn cưỡng mà thôi.

“Chúng ta đã nghĩ rất kỹ, từ nay Bất Tử Chí Tông nguyện làm một thanh vũ khí trong tay Cấm Kỵ!” Cả hai người trịnh trọng gật đầu.


“Việc này ta không có quyền quyết định.

” Trọng Nham làm động tác mời nói:
“Hai vị đi theo sát bên cạnh ta!”
Trong lòng âm thầm mừng rỡ, Bất Thu Hàn cùng Bất Thiên Lãnh vội vàng bước song song cùng với Trọng Nham.

Chỉ đạp ra ba bước chân, Bất Thu Hàn và Bất Thiên Lãnh liền rùng mình.

Thì ra từ đầu đến cuối bọn hắn chỉ cách thế lực Cấm Kỵ có ba bước chân, chỉ là dù cố gắng đến mức nào cũng chẳng thể tìm kiếm được.

Chỉ thấy lúc này đây hai người bước vào một vùng không gian rộng lớn như vũ trụ, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Ở ngay lối vào của vùng không gian này là một cái cổng lớn bằng đá như cổng trời, phía trên cổng có mấy chữ mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ nét nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm khiến nhịp tim đập lên thình thịch.

“PHỐC!”
Bất Thiên Lãnh cùng Bất Thu Hàn đồng loạt phun ra một ngụm máu, linh hồn đau nhứt dữ dội vội vàng cúi đầu.

“Đó là tên của Thế Lực được đích thân Cấm Kỵ khắc ra, chỉ có người trong cùng Thế Lực và tồn tại Cấm Kỵ mới có thể đọc được, hai vị cẩn thận phản phệ!” Trọng Nham nhắc nhở.

“Sao ngươi không nói sớm!” Phu phụ hai người trong lòng oán thầm.

Bọn hắn cũng hiểu chắc chắn là Trọng Nham muốn nhân cơ hội thể hiện một chút uy phong của thế lực Cấm Kỵ.

Không thể không nói thật sự kinh khủng, có lẽ trong tên thế lực được khắc kia có ẩn chứa lực lượng quy tắc.

Một đường đi thẳng về phía trước, Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Bởi vì bọn hắn không nhìn thấy bất cứ người nào, càng là không nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào tồn tại hai bên đường đi.

Nhưng Trọng Nham thì lại không ngừng gật đầu hướng về không khí ở xung quanh chào hỏi, thỉnh thoảng lại còn chắp tay với bộ dạng khách khí.

Điều này chứng tỏ nơi này thật sự có người, có cả một đại thế lực…
Chẳng qua người ngoài như Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn chưa được cho phép diện kiến mà thôi.

Thủ đoạn của Cấm Kỵ thật sự là quỷ thần khó lường.

Mà phạm vi của thế lực lại càng vô pháp tưởng tượng, với tốc độ của Chí Tôn như bọn hắn nhưng di chuyển liên tục ba ngày ba đêm mới đến được nơi cần đến.

Rốt cuộc có cảnh vật đầu tiên hiện ra trong mắt hai người.

Không phải đình đài lầu các tráng lệ, không phải cung điện nguy nga, càng không phải một nơi có áp bách và uy thế.

Cảnh vật hiện ra chỉ là một ngọn núi đá tầm thường, quanh núi có suối có rừng thiên nhiên gần gũi.

Dưới chân núi có một hang động đơn sơ tùy ý.


Trọng Nham đi đến phía bên ngoài cửa hàng, hướng về phía trước chắp tay khom người cuối đầu:
“Bẩm Cấm Kỵ, có hai vị đạo hữu Bất Tử Chí Tông cầu kiến!”
“Tham kiến Cấm Kỵ!” Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn muốn cúi người quỳ xuống để chứng tỏ thành ý, nhưng mà lại bị một cổ lực lượng vô hình trấn giữ mãi cũng không sao quỳ được.

“Haha, một khi quỳ xuống…cả đời các ngươi sẽ vô pháp đặt chân vào Cấm Kỵ!” Từ trong hang động vang lên một tiếng cười ôn tồn hòa nhã:
“Tâm sinh kính sợ với Cấm Kỵ, sao có thể thành Cấm Kỵ?”
Bất Thu Hàn cùng Bất Thiên Lãnh giật nảy mình, chỉ một câu nói đơn giản lại khiến hai người bọn hắn như được thể hồ quán đỉnh, vội vàng liên tục nói lời cảm kích:
“Cấm Kỵ dạy chí phải, phu phụ chúng ta cả một đời nhớ ơn!”
“Được rồi, từ ngày hôm nay Bất Tử Chí Tông chính là một phần của chúng ta…” Trong hang động lại vang lên thanh âm trầm thấp:
“Về phần Trụ Việt Tông là không thể diệt, Long Chí Tôn có mệnh cách của Cấm Kỵ, dù rằng hiện thời còn chưa đột phá nhưng nếu động vào cũng sẽ phải gánh vác nhân quả cực lớn, chuyện này đối với ta không có lợi!”
“Cái này…” Bất Thiên Lãnh cùng Bất Thu Hàn sắc mặt trắng bệch.

Long Chí Tôn có mệnh cách của Cấm Kỵ? thật sự là quá kinh khủng.

Nhưng nếu không thể diệt Trụ Việt Tông, bọn hắn còn đầu nhập vào Thế Lực Cấm Kỵ để làm gì chứ?
Ở trong phạm vi này, tất cả ý niệm và suy nghĩ trong đầu hai người không thể thoát khỏi cảm ứng của tồn tại đang ẩn trong hang động.

Chỉ nghe hắn cười nhạt nói:
“Chúng ta sẽ đảm bảo Bất Tử Chí Tông an toàn phát triển, có được địa vị viễn siêu trước đây, dù ngày sau Long Chí Tôn có thành Cấm Kỵ cũng không tìm đến các ngươi trả thù!”
“Cấm Kỵ có điều chưa biết, ở tiểu vũ trụ còn một tên tiểu tử…” Bất Thiên Lãnh muốn mở miệng nói.

“Không cần nhiều lời, mọi suy nghĩ của ngươi ta đều đọc được, Lạc Nam ta sẽ đích thân giải quyết!” Lại là âm thanh bình thản như bàn thạch từ hang động phát ra:
“Ta có hứng thú với Công Pháp mà hắn tu luyện!”
“Đội ơn Cấm Kỵ ra mặt.

” Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn rốt cuộc hài lòng nở nụ cười.

Bọn hắn có thể chấp nhận việc Long Chí Tôn trở thành Cấm Kỵ nhưng tuyệt đối không chấp nhận ngày sau Lạc Nam cũng đột phá Cấm Kỵ.

Đến khi đó Trụ Việt Tông có hai vị Cấm Kỵ tồn tại, Bất Tử Chí Tông chỉ có con đường chết.

Vị Cấm Kỵ bên trong hang động đã đồng ý ra tay với Lạc Nam, như vậy bọn hắn cũng đã an tâm rồi.

Huống hồ việc Long Chí Tôn có mệnh cách Cấm Kỵ càng khiến hai người thầm khen quyết định đầu quân của mình là sáng suốt.

Một khi Bất Tử Chí Tông không có Cấm Kỵ che chở mà Long Chí Tôn đột phá Cấm Kỵ thì hậu quả khó lường a.

“Đã trở thành người một nhà, các ngươi cũng nên biết lai lịch thế lực của chúng ta!”
Thanh âm trong hang động một lần nữa lan tỏa…
Cảnh sắc bốn phương tám hướng xung quanh hiện ra.

Bất Thu Hàn cùng Bất Thiên Lãnh trợn mắt há hốc mồm, toàn thân kích động đến run lẩy bẩy.

Thần tích…

Chúc cả nhà ngủ ngon.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện