Lạc Gia…
Gia chủ Ninh Vô Song ngồi trên vị trí chủ tọa, phía dưới là năm vị Nữ Trưởng Lão của Lạc Gia, người có tu vi kém nhất cũng là Thánh Tôn đang hướng nàng cáo trạng.
“Gia Chủ à, hiện tại toàn bộ Đế Quốc đều đang đồn đại chuyện xấu của Tiểu Thiếu Chủ, ngươi xem có biện pháp nào hay không?” Ngũ trưởng lão Lạc Viên cẩn thận nói.
“Phải đó, lão bà ta nghĩ Gia Chủ đã chiều Tiểu Thiếu Chủ quá mức rồi…” Tứ trưởng lão Lạc Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mới chín tuổi đã làm ra những chuyện như vậy, e rằng lớn lên một chút sẽ không kiểm soát được!” Tam trưởng lão Lạc Duệ cũng có cùng ý kiến.
“Theo lão bà ta nghĩ nên đưa Tiểu Thiếu Chủ vào trong Quân Doanh, để Nhị Tiểu Tư giám sát dạy dỗ mới mong hắn nên người.
” Nhị trưởng lão Lạc Khả đề nghị.
Từ đầu đến cuối chỉ là Đại trưởng lão Lạc Hà là im hơi lặng tiếng.
So với các trưởng lão khác diện mạo đã ở tuổi trung niên hoặc biểu hiện già nua, Lạc Hà lại là người có dung nhan xuất chúng, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, tóc đen búi cao vắt ngang trâm ngọc, khí định thần nhàn như mặt giếng cổ không chút gợn sóng.
Vị trí Trưởng Lão ở Lạc Gia không phân chia theo tuổi tác mà là dùng thực lực để xếp hạng.
Lạc Hà từng là nữ thiên tài xuất chúng của Lạc Gia, tuổi cũng trẻ nhất trong số các vị trưởng lão nhưng lại có tu vi cao nhất, chỉ còn cách Thánh Đế nửa bước chân mà thôi.
Ninh Vô Song mặt không biểu tình nghe bốn vị Trưởng Lão phàn nàn, lúc này mới nhìn sang Lạc Hà cười hỏi:
“Đại Trưởng Lão có ý kiến gì với Tiểu Nam không?”
Lạc Hà chậm rãi lắc đầu, môi hồng nhẹ mở, giọng điệu bình thản: “Tiểu Thiếu Chủ không có gì đáng trách, chẳng phải hắn đã đánh bạc thắng, lấy lại cả vốn lẫn lãi rồi hay sao? tài nguyên mà hắn lời được sánh ngang chục năm bổng lộc của Lạc Gia, ta nào có ý kiến?”
“Hồ đồ a, đó chỉ là Tiểu Thiếu Chủ may mắn mà thôi, hắn thua liên tục cả chục lần nên lần cuối mới gặp may như vậy.
” Bốn vị trưởng lão khác nhăn mặt:
“Đại Trưởng Lão tuổi còn trẻ nên dung túng cho hành vi như vậy, hại Tiểu Thiếu Chủ trăm đường.
”
“Đủ rồi!” Ninh Vô Song vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt lạnh xuống, đảo mắt nhìn qua bốn vị trưởng lão gằn từng chữ một:
“Từ xưa đến nay, Lạc Gia các đời nam nhân đều được toàn bộ thiên hạ ca tụng thiên phú xuất chúng, có đại tướng chi tư, có bản lĩnh phi phàm, có thể nam chinh bắc chiến, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người.
”
“Kết quả thì sao? tên nam nhân nào của Lạc Gia này có kết cục tốt hả?”
“Không kể đến phu quân và đứa con trai lớn ngu ngốc của ta, Lạc Gia chúng ta vốn có tận chín vị Trưởng Lão, phân biệt là bốn nam và năm nữ.
”
“Hiện tại bốn vị nam trưởng lão kia đi đâu mất rồi?”
Bốn vị trưởng lão nghe xong sắc mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo, lời của Ninh Vô Song thật sâu tác động vào chỗ đau trong lòng của các nàng.
Bốn vị nam trưởng lão kia lần lượt đều là phu quân của các nàng, nhưng vì phải chấp hành những nhiệm vụ quan trọng mà Càn Quân Đế Quốc giao phó, cuối cùng đều đã tử trận.
Chỉ có Lạc Hà là chưa thành gia lập thất nên không phải trải qua nỗi đau mất mát trượng phu.
“Thế nhân ca tụng, người người ngưỡng mộ thì sao?” Ninh Vô Song hừ một tiếng, tiếp tục hỏi:
“Chết rồi còn ý nghĩa gì nữa hả? các ngươi muốn Tiểu Nam cũng phải đi vào vết xe đổ của những nam nhân Lạc Gia trước đây hay sao?”
Bốn vị Trưởng Lão á khẩu không trả lời được, sắc mặt phức tạp.
Lạc Nam là hy vọng nối dỗi tông đường của toàn bộ Lạc Gia, cũng là nhân tuyển để kế thừa ngôi vị Gia Chủ, các nàng đương nhiên chẳng hề mong muốn hắn xảy ra chuyện chẳng lành.
Bất quá cũng vì ký thác quá nhiều kỳ vọng vào Lạc Nam, các nàng mới không muốn hắn hư hỏng, làm ra những chuyện bại hoại gia phong như vậy.
“Chuyện hôm nay dừng ở đây…” Ninh Vô Song nhàn nhạt lên tiếng:
“Bổn gia chủ tự biết dạy dỗ nhi tử của mình, nếu hắn thật sự làm ra chuyện gì tổn hại trực tiếp đến lợi ích của Lạc Gia, ta sẽ là người đầu tiên giáo huấn hắn.
”
“Còn về cái gọi là danh tiếng bị tổn hại chỉ là chuyện cười, không cần phải để ý đến…chỉ cần bổn Gia Chủ vẫn còn tồn tại, cả Càn Quân Đế Quốc này chẳng ai dám lên mặt với tộc nhân Lạc Gia.
”
“Tuân mệnh gia chủ!” Đại trưởng lão Lạc Hà chắp tay ứng tiếng.
Bốn vị nữ trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng cung kính đồng thanh: “Nguyện nghe gia chủ phân phó!”
Bên ngoài có tiếng bước chân, chỉ thấy Lạc Nam dương dương đắc ý mang theo Đại Kiều và Tiểu Kiều tiến vào.
Vừa nhìn thấy mẫu thân và các vị trưởng lão, hắn liền nở nụ cười tuấn tú vui vẻ chạy đến, cực kỳ ngoan ngoãn thỉnh an:
“Tiểu Nam gặp qua các vị Trưởng Lão…”
“Tham kiến Tiểu Thiếu Chủ!” Năm vị Trưởng Lão chắp tay đáp lễ.
Tuy các nàng tu vi cao hơn hắn rất nhiều nhưng tôn ti trật tự là thứ phải có ở Gia Tộc, hắn là người thừa kế…các nàng phải lễ độ đối với hắn.
Lạc Nam liền vội vàng từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một đám Tài Nguyên quý giá thích hợp với từng vị Trưởng Lão, lễ phép dâng lên các nàng:
“Đây là một chút tâm ý của Tiểu Nam mong các vị Trưởng Lão đừng chê.
”
Trong mắt mấy trưởng lão lóe lên dị sắc, tài nguyên mà Lạc Nam đưa đến vậy mà đều có công dụng rất tốt với từng người các nàng, đều là Lục Tinh Trân Phẩm trở lên.
Bình thường muốn đạt được một loại tài nguyên cao cấp như vậy, mỗi vị Trưởng Lão phải vì gia tộc tận tâm cống hiến trong vòng một năm.
Không ngờ Tiểu Thiếu Chủ hào phóng rộng lượng như vậy.
Bất quá các nàng dù sao cũng là tiền bối, ngại ngùng thu lấy vật phẩm của hắn, khéo léo từ chối:
“Tiểu Thiếu Chủ có lòng, chúng ta sao có thể nhận lễ vật của ngươi?”
Lạc Nam nghiêm mặt đáp: “Đây không phải là lễ vật, đây là những đền đáp xứng đáng công sức của các vị Trưởng Lão đối với Lạc Gia trong nhiều năm qua.
”
“Lạc Gia không thể vận hành nếu thiếu đi các vị Trưởng Lão, Tiểu Nam muốn đa tạ các vị đã phò tá mẫu thân của ta một cách tận tụy, công lao của các vị Trưởng Lão là vô pháp đền đáp, một chút tâm ý này có đáng là gì?”
Nghe hắn gãy đúng chỗ ngứa, Ngũ Trưởng Lão cho đến Nhị Trưởng Lão đều vô thức hài lòng mỉm cười, thầm nghĩ Tiểu Thiếu Chủ còn nhỏ tuổi mà lại rất hiểu chuyện nha, trước đó còn phê bình hắn…quả thật là sai lầm của các nàng.
Đại Trưởng Lão Lạc Hà ý vị thâm trường nhìn lấy Lạc Nam, bất quá vẫn thản nhiên nhận lấy lễ vật.
Thấy bốn vị Trưởng Lão còn lại hơi ngại ngùng, Ninh Vô Sung buồn cười lên tiếng:
“Tiểu Nam nói rất đúng, chút tài nguyên đó xem như đền đáp công sức của các vị Trưởng Lão khi Lạc Gia ta đang trong hoàn cảnh khó khăn, cứ nhận lấy đi đừng ngại!”
“Đa tạ gia chủ, đa tạ Tiểu Thiếu Chủ…” Bốn người rốt cuộc không khách khí với hắn.
Đích thân đưa tiễn năm vị Trưởng Lão hài lòng rời đi, Lạc Nam mới chạy đến sau lưng Ninh Vô Song bóp vai cho nàng, quan tâm hỏi:
“Mẫu thân có mệt lắm không?”
Ninh Vô Song cưng chiều kéo hắn lại hôn một ngụm, ngón tay trắng như phấn chỉ vào trán hắn cười mắng:
“Tiểu tử thúi, còn nhỏ đã ranh ma biết mua chuộc lòng người, thật sự khác xa phụ thân thẳng như ruột ngựa của ngươi!”
Lạc Nam cười hắc hắc: “Đều là nhờ mẫu thân tận tình dạy dỗ nha.
”
Hắn lại lấy ra một bó hoa Mẫu Đơn xinh đẹp đã chuẩn bị sẳn tặng cho nàng.
Bởi vì tài nguyên trong tay của hắn hiện có chẳng thứ nào mang đến tác dụng lớn cho Thánh Đế, vì vậy dứt khoát chọn lễ vật có giá trị tinh thần.
Quả nhiên Ninh Vô Song yêu thích vô cùng tiếp nhận, trừng mắt nhìn hắn:
“Ranh con tí tuổi đã hiểu tâm lý nữ nhân, nếu tu vi cao hơn một chút sẽ có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.
”
“Rồi rồi, mẫu thân đừng nhắc khéo việc tu luyện nữa, ta biết rồi!” Lạc Nam bĩu môi.
Ninh Vô Song không dùng biện pháp mạnh để ép hắn tu luyện, nhưng nàng cũng hiểu tầm quan trọng của thực lực ở thế giới này, vì vậy thỉnh thoảng vẫn hay uyển chuyển đề cập đến vấn đề tu vi giục hắn đừng nên nãn chí.
Đang muốn chạy đi tu luyện, Ninh Vô Song liền kéo lấy hắn:
“Dùng bữa với mẫu thân rồi muốn đi đâu thì đi, hôm nay Lục Bà Bà nấu không ít món ngon đấy!”
Nghe đến Lục Bà Bà, ánh mắt Lạc Nam liền híp lại, hướng mẫu thân đồng ý gật đầu.
…
Nói là phòng bếp, thật ra nơi này to lớn nguy nga không khác gì cung điện.
Một bàn ăn tròn như pha lê nằm giữa không gian, trên trần được treo hàng ngàn viên Dạ Minh Châu lấp lánh ánh sáng.
Lục Bà Bà vỗ vỗ tay, thị nữ liền