Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

1879: Vị Hôn Thê


trước sau


Lạc Nam sững sốt, nhìn Lôi Kiêu trừng mắt hỏi:
“Thánh Cung sao lại bẩn thỉu, lời này của Lôi thúc thúc nếu lọt vào tai bệ hạ chính là phạm thượng nha…”
“Haha, tiểu tử ngốc ngươi thì biết cái gì?” Lôi Kiêu đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, thản nhiên đáp:
“Với tu vi Thánh Đế và khả năng của Lạc Gia cùng Lôi Gia chúng ta, thừa sức rời khỏi Càn Quân Đế Quốc xin vào thế lực Chí Tôn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão, vì sao phải trung thành tận tụy để rồi lão cha của ngươi phải chịu kết cục như vậy?”
Lạc Nam giật mình, điều này quả thật hắn còn chưa nghĩ đến.

Đúng vậy, Lạc Gia và Lôi Gia tuy không mạnh bằng hoàng thất Càn Quân Đế Quốc nhưng nói thế nào cũng là Thánh Đế Cấp Thế Lực, có thể đầu nhập vào Thế Lực Chí Tôn khác như Trụ Việt Tông chẳng hạn.

Vì sao phải ở lại Càn Quân Đế Quốc cống hiến cho hoàng thất, sau cùng các đời nam nhân của Lạc Gia còn bị tính kế dẫn đến kết cục thê thảm?
“Mời Lôi thúc thúc chỉ giáo cho!” Lạc Nam khiêm tốn thỉnh tháo.

Nào ngờ Lôi Kiêu lắc đầu đáp: “Xú hài tử ngươi biết thì có ích gì? Trẻ con nói lung tung không chừng khiến Lạc Gia gặp tai họa, muốn biết thì ngày sau lớn lên tự dùng bản lĩnh của mình mà tìm hiểu đi!”
Lạc Nam bất mãn nhìn hắn, bất quá cũng không có biện pháp nào, dù sao hiện tại mình chỉ là thằng nhóc hư hỏng trong mắt Lôi Kiêu, không đủ tư cách để bình khởi bình tọa đàm luận.

“Bất quá ngươi muốn tham quan Thánh Cung cũng không phải là không được…” Lôi Kiêu vuốt cằm nói:
“Tuy nhiên phải thông qua điều kiện.


“Điều kiện gì?” Lạc Nam lập tức hứng thú, rương đặc biệt thứ hai là thứ hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Vừa rồi nhìn thấy tiểu tử ngươi có hứng thú xem Luyện Khí…” Lôi Kiêu cười trêu tức:
“Như vậy đi, chỉ cần ngươi luyện ra được một kiện Vũ Khí, mặc kệ là đẳng cấp nào, thúc thúc liền để ngươi thuận lợi vào tham quan Thánh Cung!”
“Ta đâu phải là Luyện Khí Sư?” Lạc Nam làm bộ sắc mặt khó khăn nhăn nhó, trong lòng mừng thầm như mở cờ.

“Thế mới là thử thách chứ…” Lôi Kiêu nhếch miệng cười tà:
“Hơn nữa ta còn không giới hạn thời gian, trong lúc này ngươi có thể thỉnh giáo tất cả Luyện Khí Sư của Lôi Gia để học tập.


Lạc Nam vẫn hơi chút do dự.

Lôi Kiêu thấy vậy liền khiêu khích: “Thế nào? Đã tạo mọi điều kiện thuận lợi như vậy mà không dám chơi? Thật làm xấu mặt lão cha của ngươi!”
“Chơi thì chơi, quân tử nhất ngôn, Lôi thúc không thể nuốt lời!” Lạc Nam sắc mặt đỏ bừng quát.

Nhìn thấy cá đã cắn câu, Lôi Kiêu hài lòng cất tiếng cười ha hả: “Tốt lắm!”
Nói xong xoay người rời đi, thật tình không biết mình mới là con cá.


Mấy ngày sau đó, Lạc Nam bận rộn nghĩ cách giả vờ qua mặt Lôi Kiêu.

Dù sao thì hình tượng của mình đang là một phế vật vô dụng, không thể ngay lập tức luyện ra vũ khí được.

Thế là hắn chạy khắp mọi ngõ ngách Lôi Gia, tìm những Luyện Khí Sư kiến thức uyên bác ra vẻ học hỏi.


Hắn giả vờ hỏi những câu hết sức ngô nghê như gà mờ, sau đó mới dần dần đi vào trọng tâm, muốn học luôn cả phương pháp luyện khí đặc biệt bất truyền của Lôi Gia.

Mà các vị Luyện Khí Sư của Lôi Gia cũng đã được Lôi Kiêu phân phó cứ toàn lực giúp đỡ Lạc Nam, lại thêm không hề đề phòng một thằng nhóc chỉ mới chín tuổi mang danh phế vật, cho nên Lạc Nam hỏi gì bọn hắn liền giải đáp, thậm chí làm mẫu cho hắn xem.

Lạc Nam trong lòng vui vẻ không thôi, đây quả thật là cơ hội trời ban.

Bởi vì Lôi Gia thật sự là gia tộc Luyện Khí Sư đỉnh cấp, ngoài Lôi Kiêu là Khí Thánh Đế thì các trưởng lão, hộ pháp trong gia tộc cũng là Khí Thánh Hoàng, Khí Thánh Tôn, Khí Thánh Vương.

Trình độ Luyện Khí của bọn hắn vượt xa Lạc Nam rất nhiều, cho nên những lúc thỉnh giáo…Lạc Nam học hỏi thêm được vô số kiến thúc, tay nghề cũng vì vậy nâng cao.

Hắn còn dùng Lưu Ảnh Ngọc thu lại quá trình học hỏi của mình, ngoài miệng thì nói vì không thể nhớ hết quá trình truyền dạy nên cần lưu hình ảnh về xem lại, thực chất là muốn đem Lưu Ảnh Ngọc đưa vào đan điền cho Ái Tâm quan sát.

Hắn cũng muốn nàng tiếp nhận những kiến thức, từ đó nâng cao cấp bậc Luyện Khí Sư.

Mãi đến gần một tháng, Lạc Nam hoàn toàn nắm giữ phương pháp Luyện Khí của Lôi Gia có tên là Lôi Hỏa Lập Khí Thuật mới hài lòng dừng lại.

Trong ánh mắt chăm chú của các vị Luyện Khí Sư của Lôi Gia, trước mặt Lạc Nam là một đống nguyên liệu cấp thấp.

Hắn sử dụng ngọn lửa yếu ớt cấp Nguyên Anh của mình, một tay cầm búa, một tay cầm chùy, bắt đầu “tập thành” luyện khí.

BÙM…
Lần đầu tiên chưởng khống ngọn lửa không tốt, hỏa diễm nổ tung, mặt Lạc Nam đen như lọ nồi, đầu tóc gần như cháy rụi chọc một đám tộc nhân Lôi Gia cất tiếng cười to.

Lần tiếp theo nguyên liệu cấp thấp vô tình bị ngọn lửa quá nhiệt đun thành tro tàn.

Lần kế tiếp Lạc Nam tuột tay, búa chùy hung hăng nện vào khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Toàn bộ Luyện Khí Sư của Lôi Gia khóe miệng co quắp, ngay cả cười cũng đã cười hết nổi.

Bọn hắn vô pháp tưởng tượng thằng nhóc này thiên phú kém đến mức độ như vậy, có cảm giác như một tháng qua công sức dạy dỗ của đám người mình đã đổ sông đổ biển.

Nếu có người cho rằng Lạc Nam là đệ tử từng thỉnh giáo qua bọn hắn, cả đám chắc chắn sẽ điên cuồng lắc đầu phủ nhận.

Bọn hắn không có bản lĩnh dạy ra cái tên này nha.

Với khả năng của những Khí Thánh như bọn hắn, chỉ cần dạy dỗ một người bình thường…cam đoan trong vòng một tháng dạy ra được Khí Vương, thậm chí hơn thế nữa.

Nào ngờ Lạc Nam được tất cả bọn hắn hợp lực dạy một tháng trời vẫn còn chưa làm chủ được ngọn lửa.

Mất mặt, quá mức mất mặc, cả đám xấu hổ như muốn độn thổ.


Không biết đã thất bại qua bao nhiêu lần, toàn bộ Lôi Gia đều nghe tin tiểu thiếu chủ của Lạc Gia học luyện khí nhưng ngay cả nhập môn cũng không tiến vào nổi.

Người kéo đến vây xem ngày một đông hơn…
Sau khi trải qua hàng nghìn lần thất bại, Lạc Nam rốt cuộc “miễn cưỡng” luyện ra được một thanh kiếm cong cong vẹo vẹo, xấu xí đến cùng cực, thô ráp không thể tả nổi, bất quá lại tỏa ra khí tức của Huyền Cấp Pháp Bảo.

Không sai, thật sự là Huyền Cấp Pháp Bảo, loại pháp bảo xếp thứ hai từ dưới đếm lên trong những pháp bảo mà đám tu sĩ cấp thấp ở hạ giới sử dụng phân biệt là Linh, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

“HAHAHA, ta thành công!” Lạc Nam mừng rỡ như điên cất tiếng cười cuồng ngạo:
“Trên đời không có chuyện gì làm khó được bổn Thiếu Chủ!”
Hắn cười để lộ hàm răng trắng phếu, toàn thân đã gần như biến dạng, từ một tiểu tử trắng trẻo anh tuấn trở thành một kẻ da đen vì ngọn lửa thiêu trụi trong những lần luyện khí thất bại.

Toàn trường hai mặt nhìn nhau, nếu để Lạc Gia chứng kiến thiếu chủ nhà bọn hắn bị Lôi Kiêu biến thành bộ dạng này không biết có còn hữu hảo được nữa hay không?
“Không tệ, không tệ chút nào…” Thân ảnh cường trán của Lôi Kiêu xuất hiện, dùng ánh mắt quỷ dị xem lấy Lạc Nam, miễn cưỡng nói:
“Tuy thiên phú không ra gì nhưng lòng dạ kiên trì bền bĩ, thất bại không biết nãn, đáng để khen thưởng…”
Ngoài miệng nói thế nhưng Lôi Kiêu trong lòng cuồng rống: “Chiến Quốc đại ca, nhi tử này của ngươi thật con mẹ nó đần không chịu nổi a…”
“Lôi thúc thúc không được nuốt lời!” Lạc Nam nghe răng nói, đóng kịch thật là mệt, hắn ngã ra đất thở hổn hển.

“Đương nhiên, chẳng lẽ thúc thúc lại lừa tiểu tử ngươi?” Lôi Kiêu bất mãn hừ một tiếng:
“Tắm rửa nghỉ ngơi đi, ba ngày sau hôn thê của ngươi vào Thánh Cung học tập, ngươi có thể đi theo nàng.


“Hôn thê?” Lạc Nam toàn thân choáng váng, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lôi Kiêu trừng đôi mắt hổ nhìn hắn, giận dữ đùng đùng phất tay áo bỏ đi.

Một vị Hộ Pháp của Lôi Gia liền tiến đến mang hắn đi trị thương chăm sóc.

Lạc Nam thật sự không hiểu ra sao, nhịn không được hướng vị Hộ Pháp hỏi:
“Hộ Pháp thúc thúc, vừa rồi Lôi Thúc Thúc nói vậy là sao? Hôn thê nào của ta?”
“Đương nhiên là chính tiểu thư của nhà chúng ta, nữ nhi của Gia Chủ.

” Hộ Pháp thuận miệng đáp, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện bí mật gì.

Lạc Nam ngây ngẩn cả người, mình có vị hôn thê là tiểu thư của Lôi Gia từ lúc nào? Mẫu thân vì sao không nói?
Hộ Pháp thấy hắn biểu lộ cũng kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này toàn bộ Càn Quân Đế Quốc đều biết!”
“Bởi vì Lạc Chiến Quốc Đại Tướng Quân và Gia Chủ của chúng ta là hảo huynh đệ, từ lâu đã nâng chén ước hẹn, nếu Lôi Gia và Lạc Gia sinh ra hậu nhân tuổi tác không chênh lệch nhiều, cùng giới tính thì kết làm huynh đệ tỷ muội, khác giới thì kết làm phu thê, để Lôi Gia và Lạc Gia càng thêm gắn kết, thân càng thêm thân!”
“Tiểu thư của chúng ta chỉ hơn tiểu thiếu chủ ngươi hai

tuổi, vì vậy hôn sự của các ngươi đã được trưởng bối định trước từ lâu.


Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm? chẳng trách Lôi Kiêu khi nhìn về phía mình có cảm giác quái dị.


Để nữ nhi bảo bối gả cho một tiểu tử hư hỏng, thiên phú quét rác như hắn thật sự không yên lòng phụ thân nha.

Bất quá liên tưởng đến hình thể to lớn thô kệch bình thường của Lôi Kiêu, vị hôn thê của mình sẽ không quá xấu chứ?
“Tiểu thiếu chủ ngươi lần này để Gia Chủ thất vọng…” Hộ Pháp than thở.

“Vì sao?” Lạc Nam chau mày.

“Lôi Gia chúng ta là gia tộc Luyện Khí, truyền thừa Luyện Khí Sư trải qua rất nhiều thế hệ, Luyện Khí chính là niềm tự hào lớn nhất của chúng ta!” Hộ Pháp sầu não đáp:
“Nhưng tiểu thư lại không hề ưa thích việc Luyện Khí, thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng, mặc cho Gia Chủ nhiều lần khuyên bảo đến sứt đầu mẻ trán, nàng cũng không thèm động vào một cây búa…”
“Cho nên lần này gia chủ đã đặt hy vọng vào người con rể tương lai là ngươi, hắn cố ý thử thách ngươi học Luyện Khí để tương lai sau này đem ngươi bồi dưỡng thành truyền nhân của Lôi Gia!”
Nói đến đây Hộ Pháp tiếc hận thở dài: “Chỉ là thiên phú Luyện Khí của ngươi thật sự là…”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu dụng ý trong hành động của Lôi Kiêu, đồng thời cũng hiểu được vì sao vừa rồi hắn tức giận như vậy.

Cả đời Lôi Kiêu đem Luyện Khí là niềm kiêu hãnh.

Kết quả nữ nhi ruột không chịu nối nghiệp cha, Lôi Kiêu đành đem hy vọng mong manh ký thác vào con rể tương lai.

Nữ nhi không theo nghiệp cũng được, để con rể thay thế…
Nào ngờ thằng con rể biểu hiện đần độn không chịu nổi, luyện khí thất bại cả nghìn lần mới ra được Huyền Cấp bất chấp một tháng thời gian được toàn Khí Thánh Tướng, Khí Thánh Vương, Khí Thánh Hoàng chỉ dạy.

Lạc Nam cảm thấy đồng tình với Lôi Kiêu, sợ rằng lúc này tâm trạng của lão đang sụp đổ.

Bất quá hắn cũng thật sâu sinh ra hảo cảm với người nam nhân thô kệch này.

Lời hứa đáng giá nghìn vàng, vì ước hẹn với phụ thân của hắn…dù hiện tại hắn mang danh phế vật, hư hỏng chơi bời lêu lỏng, Lôi Kiêu vẫn không ghét bỏ hắn, không làm trái ước hẹn giữa hai nhà, càng không tìm cớ để nữ nhi lẫn tránh hắn.

Ngược lại còn tạo cơ hội để hắn đi cùng với nàng tiến vào Thánh Cung, có cơ hội gần gũi nhận thức lẫn nhau.

“Nghe Lôi thúc thúc nói nàng muốn vào Thánh Cung học tập, không biết là học tập cái gì?” Lạc Nam dò hỏi.

“Như đã nói, tiểu thư nhà chúng ta không thích trở thành Luyện Khí Sư nhưng nàng lại có niềm đam mê với tu luyện trở thành cường giả, học tập cầm kỳ thi họa…” Hộ Pháp kiên nhẫn giải thích:
“Mà bên trong Thánh Cung lại có một tòa Học Phủ do Đế Sư chất lượng chuyên dạy học cho các Công Chúa, Hoàng Tử và con em quý tộc, tiểu thư cũng vì vậy sẽ học tập ở nơi đó.


“Lẽ ra Lạc Tiểu Thiếu Chủ cũng có thể vào đó đi học, nhưng tu vi của ngươi còn chưa đạt đến Thánh, không đủ điều kiện để Đế Sư nhận dạy!”
Lạc Nam gật gật đầu, thì ra là như vậy.

Không tệ lắm, lần này theo chân vị tiểu hôn thê đi vào Thánh Cung, tìm cơ hội lấy rương đặc biệt thứ hai, quá trình này xem ra tương đối thuận lợi.

Về phần cái gọi là không đủ điều kiện để học tập trong Học Phủ, Lạc Nam chỉ âm thầm cười nhạt.


Mấy ngày sau Lạc Nam khôi phục vẻ anh tuấn tà mị thường thấy, quần là áo lụa, tay cầm quạt xếp ra dáng công tử phiêu phiêu đứng đợi sẳn ngoài cổng Lôi Gia.

Lạc Nam thừa hiểu mình rời nhà cả tháng kiểu gì cũng đã bị mẫu thân phát hiện, bất quá có lẽ nàng cũng không muốn hạn chế sự tự do của hắn nên chưa có động thái gì…
Có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Lạc Nam liền quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một vị nữ trưởng lão của Lôi Gia dẫn theo một tiểu cô nương da trắng má hồng, mái tóc màu hạt dẻ cắt ngắn, hai mắt to tròn như chim câu, có chút béo mập, gò má phụng phịu, tay chân núc ních, vô cùng đáng yêu.


Có thể bất phân cao thấp với Tiểu Thiên Ý.

Thiên phú của nàng cũng cao đến doạ người, tu vi vậy mà là Thánh Giả rồi.

Nguyên Giới thật quá mức áp đảo, chỉ một tiểu cô nương 11 tuổi đủ để đè cả tiểu vũ trụ ra đánh.

“Lão Lôi lại sinh ra được nữ nhi khả ái như vậy?” Lạc Nam kinh ngạc lẩm bẩm: “Chắc là gen của mẹ nàng kéo lại đây mà!”
ONG…ONG…
Lạc Nam giật mình, Huyền Thủy Đỉnh và Cổ Băng Đỉnh bỗng nhiên rung động kịch liệt như nhìn thấy trân phẩm, muốn lao ra thôn nạp tiểu cô nương.

“Chẳng lẽ nàng là Vĩnh Hằng Thuộc Tính hoá thân? Bất quá nhìn không giống a…” Hắn âm thầm nghi hoặc.

Mà trong lúc Lạc Nam đánh giá, tiểu cô nương cũng nhìn hắn không chớp mắt.

Nàng nghe phụ thân nói hôm nay sẽ có bằng hữu cùng mình đi đến Học Phủ, nhưng đây rõ ràng là một đệ đệ mà, nào đâu phải bằng hữu.

Tròng mắt linh động đảo quanh, nàng liền ra dáng tỷ tỷ bước đến trước mặt kéo lấy tay hắn:
“Đệ đệ ngoan, ngươi là con của Lạc bá bá đúng không? Tỷ sẽ mang ngươi đi học!”
Giọng điệu non nớt trong veo như chim hoàng yến, Lạc Nam âm thầm buồn bực vì bị xem nhỏ, liền nghiêm túc nói:
“Tiểu béo ú, ngươi phải gọi ta là Lạc ca ca!”
“Ta không có béo!” Tiểu cô nương bất mãn dậm chân:
“Ta rõ ràng lớn hơn ngươi, sao phải gọi ngươi là ca ca?”
“Bởi vì phụ thân ta là ca ca của phụ thân ngươi, dựa theo bối phận ngươi phải gọi ta là ca ca!” Lạc Nam chân thật đáp.

“Thật vậy phải không bà bà?” Nàng đưa mắt nhìn vị nữ Trưởng Lão.

Nữ trưởng lão buồn cười gật đầu xác nhận.

“Tốt lắm, vậy ta gọi ngươi là tiểu ca ca!” Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Nam nghiến răng, ngươi bỏ chữ tiểu đi được không?
Hắn cũng lười chấp nhặt với nàng, phất tay nói: “Chúng ta lên đường!”
Vị trưởng lão một tay xách Lạc Nam, một tay bế tiểu cô nương.

Bàn chân nhẹ bước, cơ thể của nàng liền hoá thành tàn ảnh lướt nhanh như gió.

Tốc độ khủng bố nhưng Lạc Nam và tiểu cô nương lại được lực lượng của trưởng lão bảo hộ nên không có chút áp lực không khí nào.

Trong quá trình di chuyển, tiểu cô nương còn vui vẻ nói chuyện:
“Ta tên là Lôi Giai Nghi, phụ thân thường gọi ta là Tiểu Nghi, tiểu ca ca tên gì?”
Lạc Nam suy nghĩ một chút, nhếch môi đáp:
“Ta tên là Lạc Tướng Công, ngươi gọi tắt Tướng Công là được!”
“Phốc!” Nữ trưởng lão xém chút một ngụm phun ra, trong lòng thầm mắng một tiếng:
“Tên nhóc hư hỏng, còn bé tí đã biết lừa gạt nữ nhân!”

Chúc cả nhà chiều vui vẻ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện