Xe của Tịch Thần Hạn lao vùn vụt trên đường quốc lộ.
Người phụ nữ của anh đương nhiên không thể tùy ý để cho người khác ức hiếp!
Vũ Phi Phi, Bạch Lạc Băng!
Trực giác nói cho anh biết, cả chuyện này nhất định có liên quan đến hai người phụ nữ kia.
Đúng lúc này, điện thoại của Tịch Thần Hạn reo lên, anh cúi mắt xuống nhìn, chính là điện thoại của bác sĩ Lý của viện điều dưỡng, anh nhanh chóng bắt máy.
“Cậu Thần, không hay rồi, cô Lê phát bệnh rồi, anh mau chóng đến xem đi! ”
Trái tim của Tịch Thần Hạn co rút lại, anh nhanh chóng xoay vô lăng, thay đổi phương hướng của xe đi thẳng về phía viện điều dưỡng cao cấp ở ngoại ô thành phố.
Dương Tuyết Như mấy ngày nay vẫn luôn cử người theo dõi sát xao tất cả hành động của Tịch Thần Hạn, bà ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói với bà ta rằng đã mất dấu của Tịch Thần Hạn.
“Cái gì?” Giọng nói của Dương Tuyết Như cất cao lên.
“Cậu Thần đột nhiên tăng tốc, rẽ hai con phố liền cắt đuôi tôi, nhưng hướng của cậu Thần đi chắc là đi về phía ngoại ô!.
”
“Ngoại ô sao?” Khóe mắt của Dương Tuyết Như đột nhiên co lại.
“Được lắm! Bao nhiêu năm như vậy rồi, nó vẫn nhớ nhung người phụ kia nữa, tạm thời không cần theo dõi nó nữa, đợi nó quay về thành phố lại theo dõi tiếp! ”
“Vâng thưa phu nhân.
”
Dương Tuyết Như ngắt điện thoại, trong đáy mắt bà ta xoẹt qua một tia xảo quyệt, bà ta vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
“Y tá Đinh, người mà tôi bảo cô ra sức chăm sóc thì cô đã chăm sóc tốt chưa?”
“Tôi vẫn luôn làm theo sự sắp xếp của phu nhân, tận tâm tận lực chăm sóc bệnh nhân.
”
“Được, hình như Thần Hạn qua bên đó, cô biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Dương Tuyết Như ngắt điện thoại, thong dong đi đến trước tường, nhìn bức ảnh treo trên tường, khóe môi bà ta từ từ cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Đó là một bức tranh phong cảnh bầu trời trong xanh dòng nước trong vắt, gió thổi qua mấy ngọn cỏ và mấy con cừu.
“Cho dù con cừu đã mọc sừng sắc nhọn, nhưng dù sao cũng là cừu, còn trong tay người chăn cừu vẫn luôn cầm một con dao giết mổ!.
”
……
Khi Tịch Thần Hạn đến viện điều dưỡng thì trời đã rất tối.
Ánh nắng màu đỏ chói mắt đang bao phủ khắp mặt đất, cây cối núi rừng đều được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Tịch Thần Hạn vừa bước vào cửa của viện điều dưỡng thì liền nghe thấy tiếng gào khóc của phụ nữ truyền ra.
Anh nhanh chóng bước chân nhanh hơn, đợi đến khi anh đi đến phòng bệnh cao cấp nhất thì liền thấy sự bừa bộn khắp phòng, còn có Lê Mai đang không ngừng gào khóc trong tay y tá.
Đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh của Tịch Thần Hạn chỉ hơi hơi co lại, cảm xúc của anh không có bất kỳ sự lay động nào.
Lê Mai thấy Tịch Thần Hạn đến thì cuối cùng cũng ngừng gào khóc, gương mặt bà ta lúc nãy còn hung dữ đáng sợ cũng từ từ giãn ra, còn nở một nụ cười vui mừng.
Tịch Thần Hạn thấy bà ta cười, gương mặt phản chiếu ánh sáng màu đỏ của chiều tàn ở bên ngoài cửa sổ thì trong lòng anh đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Đối với mỗi một người mà nói, nụ cười trên gương mặt mẹ mình mới là nụ cười ấm áp nhất trên thế giới này.
Lê Mai trở nên yên tĩnh, nhân viên y tá cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Bác sĩ Lý lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hổn hển nói, “Cậu Thần, cuối cùng anh cũng đến rồi.
”
Lê Mai ôm lấy cái gối trong lòng, vui mừng bổ nhào về phía Tịch Thần Hạn.
“Con đến rồi, cuối cùng con cũng đến thăm mẹ rồi.
”
“Mẹ rất nhớ con, rất nhớ con!”
Lê Mai ôm chầm lấy Tịch Thần Hạn, giọng nói trở nên kích động giống như là nghẹn ngào, “Mẹ rất nhớ con!.
.
rất nhớ con!.
”
Tịch Thần Hạn ngớ người ra, anh có chút không biết làm thế nào.
“Vốn đã dùng thuốc an thần, nhưng khi vào lúc bà ấy phát bệnh thì cũng không có tác dụng gì, vẫn là cậu Thần có hiệu quả, cô Lê cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
” Bác sĩ Lý cười nói.
Sắc mặt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng trở nên ấm áp, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn người phụ nữ trong lòng, “Con đến rồi, mẹ đừng sợ, không có ai dám làm tổn thương mẹ đâu.
”
Lê Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt dưng dưng nước nước mắt nhìn anh, khóe môi bà ta trở nên run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt bật khóc.
Trái tim của Tịch Thần Hạn đột nhiên co rút lại, có một chỗ nào đó cũng bị suy sụp theo.
Tịch Thần Hạn đưa tay lên, muốn giúp bà ta lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt, còn có những sợi tóc rối loạn ở trên mặt, nhưng khi anh nghe thấy tên mà bà ta gọi thì bàn tay của anh liền trở nên cứng đờ trong không trung.
“Trọng Nam, em thật sự rất nhớ anh.
”
Trọng Nam!.
.
Đồng tử của Tịch Thần Hạn co lại từng chút từng chút một, sắc mặt của anh cũng từ từ nghiêm lại.
“Trọng Nam, có phải anh không cần em nữa không?” Lê Mai nắm chặt lấy Tịch Thần Hạn, dáng vẻ