Đường Khải Hiên quay đầu lại nhìn gương mặt vừa tiều tụy vừa gầy tọp của An Tử Dụ, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy có một chút thương xót, nhưng trong chớp mắt lại bị sự tức giận của anh ta giành cho cô ta che mất.
“Cô muốn nói cái gì vậy?”
An Tử Dụ đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay xót, cô ta nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, “Kiều Kiều rất đáng thương, xảy ra chuyện này, chịu đựng sự đau khổ như vậy, cũng là bị người khác hãm hại.
”
“Không phải anh là bạn tốt của cậu Thần sao? Có thể giúp đỡ nói với cậu Thần đừng!.
”
“Được rồi.
” Đường Khải Hiên có chút mất kiên nhẫn.
Anh ta không ngờ rằng chuyện mà An Tử Dụ nói với anh ta lại là chuyện này, lẽ nào cô ta không nên giải thích một chút về chuyện cô ta nói một đằng làm một nẻo, vô duyên vô cớ cắt đứt tất cả liên lạc với anh ta sao?
Cơn tức giận trong lòng anh ta dần dần bùng cháy, giọng nói của anh ta cũng trở nên khó chịu.
“Tôi không biết tình hình cụ thể, nhưng cũng biết, chuyện này không tránh khỏi quan hệ với Cung Cảnh Hào.
Nếu như hành động của cô ta đoan trang, cũng sẽ không bị họa từ trên trời rơi xuống.
”
An Tử Dụ trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào, “Trong câu nói này của anh hình như có hàm ý khác.
”
“Tôi chính là có hàm ý khác đấy, náo loạn đến mức độ này, cô ta không có trách nhiệm sao? Cô có biết Cung Cảnh Hào là nhân vật không dễ chọc vào không?”
“Kiều Kiều chưa từng chọc giận anh ta, là anh ta luôn không vừa mắt Kiều Kiều.
”
“Không vừa mắt sao?” Đường Khải Hiên cảm thấy buồn cười, “Là rất đặc biệt đấy.
”
An Tử Dụ cắn khóe môi, “Tôi không nhìn thấy có cái gì đặc biệt hết.
”
“Trước đây Cung Cảnh Hào vì bạn tốt của cô mà xảy ra chuyện không vui vẻ với tôi, vừa nãy anh ta ở đứng ở bên ngoài cửa đến thăm Vũ Tiểu Kiều, chuyện như vậy nếu rơi vào trong mắt người khác cũng cho rằng là bất bình thường.
”
“Tuy lời đồn bên ngoài đều là lời đồn, nhưng cô cũng phải biết không có lửa thì làm sao có khói.
”
Ở trong lòng Đường Khải Hiên, vẫn luôn có một khúc mắc, luôn mắc kẹt trong lòng anh ta, anh ta luôn cảm thấy việc Vũ Tiểu Kiều đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tịch Thần Hạn không hề đơn thuần như vậy.
Bao gồm cả Tịch Thần Hạn, cũng có sự băn khoăn như vậy, chỉ là vẫn luôn không chịu đối diện thẳng với nó.
Còn bây giờ, sự dây dưa giữa Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu, chỉ sợ ở trong lòng Tịch Thần Hạn sẽ để lại tai họa ngầm.
An Tử Dụ giậm chân một cái rồi đứng dậy, “Đường Khải Hiên, người như anh thật sự rất độc đoán.
Nói theo cách khác, anh rất khư khư cố chấp, rất tự phụ!”
“Đây là chuyện của tôi, tôi hình như cũng không có quan hệ gì với cô, không cần cô đánh giá nhân cách và nhân phẩm của tôi.
” Đường Khải Hiên không vui nói.
An Tử Dụ tức giận chỉ vào Đường Khải Hiên, “Anh thân là một bác sĩ mà lại đeo một cặp kính có màu để nhìn người khác.
”
Đường Khải Hiên cảm thấy buồn cười, “Là do cô coi tôi là thân phận bạn tốt của Tịch Thần Hạn để mở đầu câu chuyện, tôi đương nhiên phải đứng ở góc độ bạn tốt của Thần Hạn để tiếp tục triển khai đề tài câu chuyện với cô rồi.
”
“An Tử Dụ, có lúc cô cũng thật ngang ngạnh!”
“! ! ”
“Vũ Tiểu Kiều gặp phải những chuyện như vậy, tôi cũng rất đồng cảm với cô ta, nhưng cũng không thể phủ nhận, tôi không quá xem trọng cô ta.
Ở bên cạnh Tịch Thần Hạn không thể xuất hiện loại phụ nữ có tâm tư không đơn thuần như cô ta.
”
An Tử Dụ cười khẩy hai tiếng, “Sao vậy? Tịch Thần Hạn từng bị người khác làm tổn thương sao?”
Đường Khải Hiên ngớ người ra, anh ta khẽ quát lên, “Sao có thể như vậy được, ai dám làm tổn thương cậu ấy?”
“Đợi cô ta tỉnh lại, thân là bạn thân của cô ta, tốt nhất cô hãy chuyển lời đến cô ta, nếu đã cùng Tịch Thần Hạn đính hôn rồi thì phải xử lý hết tất cả chuyện của bản thân, đừng có bất kỳ dây dưa gì với người đàn ông khác.
”
“Đây là nhắc nhở tốt bụng, cũng là cảnh cáo thân thiện, nếu không Thần Hạn thật sự bị chọc giận thì ai cũng đừng hòng được yên ổn.
”
“Cám ơn, không cần anh tốt bụng nhắc nhở và cảnh báo thân thiện.
Từ trước đến nay Tiểu Kiều không phải loại người như vậy.
” An Tử Dụ tức giận chỉ về hướng cửa phòng.
“Ra ngoài!”
“Mấy cậu ấm nhà quyền thế các anh từ trước đến nay đều nói như rồng leo nhưng làm thì như mèo mửa, đều dùng ánh mắt kinh thường tất cả để nhìn người khác, giống như tất cả mọi người ở trong mắt các anh đều là người có mưu mô và có mục đích không trong sáng! "
Đường Khải Hiên cười khẩy hai tiếng, “Không phải sao?”
“Anh!”
“An Tử Dụ, cô nghĩ cho kĩ xem, bị người khác hãm hại cũng là có nguyên nhân, đừng giống như người bệnh có ảo tưởng bị hãm hại vậy, cảm thấy ai ai cũng vô duyên vô cớ hãm hại mình.
”
Trong lời nói của Đường Khải Hiên có hàm ý, có ý nhắm vào, nhưng An Tử Dụ lại không nghe ra, cô ta vẫn đang dựa vào lý lẽ để tranh luận.
“Còn không phải vì Tịch Thần Hạn sao, bởi vì anh ta