Trong điện thoại của Tô Nhất Hàng đột nhiên có một email nặc danh gửi đến.
Anh ta nghi hoặc chau mày lên, những tin nhắn như thế này thường hay có virus, anh ta do dự rất lâu mới từ từ kích vào.
Hoá ra là một tệp ghi âm.
Giọng nói của Bạch Lạc Băng từ trong điện thoại truyền ra, Tô Nhất Hàng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, anh ta nhanh chóng điều chỉnh loa to lên để nghe cho kĩ.
“Tất cả làm theo những gì chị nói, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót và nhầm lẫn.
”
“Đến lúc đó, chỉ cần đến chết cũng không thừa nhận, bọn họ lại không có chứng cứ, vốn không thể tìm đến chúng ta.
”
“Thư viện 10 giờ đã tắt đèn đóng cửa, chỉ cần bọn họ đi vào thì đừng hòng ra được nữa.
Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau cả đêm, chị không tin bọn họ không làm cái gì hết, cho dù không làm cái gì thì bọn họ cũng không phủi sạch được quan hệ.
”
“Đến lúc đó, nếu như có thêm một đoạn bắt gian tại trận thì tất cả đều trở nên hoàn hảo, haha! ”
Đoạn ghi âm đến đây liền đột nhiên dừng lại.
Tô Nhất Hàng nắm chặt điện thoại, gân xanh của anh ta nổi lên, khớp ngón tay trắng bệch.
Tuy trong đoạn video không nhắc đến Vũ Tiểu Kiểu và Cung Cảnh Hào, nhưng trong lòng Tô Nhất Hàng đã biết rõ chính là chuyện này.
“Bạch Lạc Băng!”
“Quả nhiên là cô!”
Tô Nhất Hàng đột nhiên đứng dậy, sải bước đi ra khỏi nhà họ Tô, sau lưng anh ta truyền đến tiếng gọi của mẹ Tô.
“Nhất Hàng, con đi đâu vậy? Không phải con đồng ý với mẹ, sẽ cùng mẹ đi thăm bố con!.
.
”
Tô Nhất Hàng đột nhiên dừng chân lại, anh ta nắm chặt điện thoại trong tay hơn, trong lòng anh ta không ngừng đấu tranh.
Bố Tô không lâu trước đột nhiên bị trúng gió phải nhập viện, bây giờ đang ở trong thời kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc cũng có thể xảy ra tình trạng nguy hiểm.
Vào lúc này, anh ta rốt cuộc có thể làm cái gì?
Mẹ Tô nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, kéo Tô Nhất Hàng lên xe, “Bố con vẫn luôn mong con đến thăm ông ấy, cái trường học này bị làm sao không biết, vô duyên vô cớ không cho sinh viên ra ngoài, mẹ phải đặc biệt đến tìm hiệu trưởng mới cho con đặc quyền này! ”
Tô Nhất Hàng lên xe, anh ta vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tư của anh ta sớm đã bay lên mây rồi, không còn nghe rõ mẹ anh ta nói gì nữa.
Từ sau khi Vũ Tiểu Kiều nhập viện thì anh đã không còn gặp Vũ Tiểu Kiều nữa.
Anh ta cũng từng đến bệnh viện một lần, muốn hỏi thăm tình hình của Vũ Tiểu Kiều, nhưng ở bên ngoài phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, vẫn luôn có người canh gác, ngoài nhân viên y tá thì không cho phép bất kỳ ai lại gần.
Anh ta cũng lo lắng sự xuất hiện của anh ta sẽ khiến Tịch Thần Hạn nghi ngờ quan hệ của anh ta và Vũ Tiểu Kiều, cho nên anh ta vẫn luôn không dám quá quan tâm và dò hỏi tin tức của Vũ Tiểu Kiều.
Anh ta chỉ biết Vũ Tiểu Kiều đã tỉnh lại, không có gì đáng lo ngại nữa, nhưng không biết Vũ Tiểu Kiều vì sao mà hôn mê bất tỉnh.
Bạch Lạc Băng làm những chuyện này, suy cho cùng chẳng qua là bởi vì anh ta, cho nên mới khiến cho Vũ Tiểu Kiều gặp phải kiếp nạn này.
Sự áy náy của anh ta giành cho Vũ Tiểu Kiều càng sâu thêm một chút.
Xe đến bệnh viện.
Mẹ Tô kéo lấy cánh tay Tô Nhất Hàng, đang định cùng anh ta đi thăm bố Tô thì Tô Nhất Hàng lại nói.
“Mẹ, con có chút chuyện, con lên muộn mấy phút, con đi gọi một cuộc điện thoại trước đã.
”
Mẹ Tô nhìn Tô Nhất Hàng một cái, dịu dàng mỉm cười, “Được, con nhanh lên một chút, bây giờ tính khí của bố con rất không tốt, con lên muộn thì ông ấy lại tức giận.
”
Tô Nhất Hàng gật đầu, thấy mẹ anh ta đi lên lầu thì anh ta mới moi điện thoại ra gọi điện cho An Tử Dụ.
Anh ta hẹn An Tử Dụ gặp nhau ở dưới lầu, đợi mấy phút sau, An Tử Dụ mới thở hổn hển chạy đến.
“Nhất Hàng!”
Tô Nhất Hàng từ từ quay đầu lại, trong đôi mắt u ám không có bất kỳ ánh sáng nào, giống như một cái ao sâu trống rỗng.
An Tử Dụ không kiềm được than thở, “Nhất Hàng, Kiều Kiều đã không có chuyện gì nữa rồi.
”
“Anh vẫn luôn muốn biết tình hình của cô ấy!.
.
chỉ đáng tiếc!.
.
” Tô Nhất Hàng bất lực nở một nụ cười, “Bây giờ anh rất ngượng ngùng, thực sự không có cách nào cũng không có lập trường nào để hỏi thăm tình hình của cô ấy.
”
“Nếu không lại xuất hiện tin đồn không hay, nên mới hẹn em để hỏi thăm tình trạng của cô ấy.
”
An Tử Dụ do dự rất lâu mới khẽ nói, “Tình hình trước đó của Kiều Kiều rất không tốt, bởi vì uống thuốc ngủ quá lượng nên tình hình rất không tốt, nhưng may mà bây giờ đã không sao nữa rồi.
”
“Thuốc ngủ sao?” Mi tâm của Tô Nhất Hàng chau chặt lên, “Sao cô ấy lại uống thuốc ngủ vậy?”
An Tử Dụ lắc đầu, “Em cũng không biết nữa, Kiều Kiều nói cậu ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ cậu ấy thật sự không có chuyện gì nữa rồi, Nhất Hàng anh yên tâm đi, bây giờ cậu ấy chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.
“Thuốc ngủ, quá lượng!.
.
” Mi tâm của Tô Nhất Hàng càng chau chặt lên, “Cô ấy sẽ không tự sát!.
.
vậy thì chính là có người hại cô ấy.
”
“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng Kiều Kiều không biết gì hết, cũng không nói, bọn em cũng không biết là