Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu như trống lắc.
“Đừng, đừng, tôi không muốn....”
“Cô không muốn cái gì vậy?” Tịch Thần Hạn từ từ áp sát lại gần khuôn mặt tinh tế của cô, hơi thở của anh phả xuống, mang theo một luồng khí nóng có thể thiêu đốt người khác.
“Không muốn chính là không muốn....” Cô ấm ức bĩu môi.
“Vậy cô nói hay là không nói, bà nội đã thì thầm gì với cô vậy?”
“Anh thật là một đứa bé tò mò.”
“Xem ta cô không muốn nói rồi?” Anh nhếch lông mày dậm của mình lên, từ từ nói.
Vũ Tiểu Kiều cố gắng ổn định tinh thần, nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngứa tê tê do ngón tay đang làm loạn của anh gây nên.
“Bà nội nói, nếu anh bắt nạt tôi thì nhớ nói cho bà nội biết, bà nội sẽ xử lý anh.”
“Nói dối!”
“Tôi không nói dối.”
“Bà nội còn lâu mới nói như vậy.
Từ trước đến nay bà nội toàn nói nếu ai nắt nạt tôi thì hãy nói cho bà nội biết, bà nội sẽ xử lý bọn họ.” Tịch Thần Hạn giống như đứa trẻ được nuông chiều, giọng nói của anh trở nên kiêu ngạo.
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi một cái với anh, “Đó là trước đây, bây giờ người bà nội yêu thương nhất chính là tôi.
Anh tốt nhất đừng nắt bạt tôi, nếu không tôi nói cho bà nội biết thì bà nội nhất định sẽ đánh vào mông anh.”
“Đánh vào mông cô!”
Tịch Thần Hạn nói xong liền đánh vào mông cô một cái.
“Ồ, anh đánh thật à, đánh vào mông anh.” Vũ Tiểu nói xong thì cũng đánh vào mông Tịch Thần Hạn một cái.
“Đánh cô!”
“Đánh anh!”
Hai người đánh qua đánh lại lẫn nhau.
Đông Thanh đứng ở chỗ không xa, lâu lâu lại dè dặt quay đầu lại nhìn một cái, thấy xe cứ rung lên từng đợt một thì bị doạ đến mức không dám nhìn thêm một cái nào nữa, anh ta ôm lấy trái tim của mình liên tục lẩm bẩm.
“Không được nhìn những thứ không nên nhìn, không được nhìn những thứ không nên nhìn....”
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cánh tay của Tịch Thần Hạn, cùng nhau trở về Ngự Hải Long Loan.
Cung Cung Hào đứng ở chỗ tối ở hành lang, bóng người cao lớn của anh ta được bao phủ trong một khoảng không đen kịt, giống như một tên ác ma ẩn núp trong đêm tối.
Anh ta nhìn nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc nở ra ở trên mặt Vũ Tiểu Kiều, anh ta mím chặt một thành một đường thẳng.
Anh ta nhìn bọn họ cười cười nói nói mở cửa ra, sau đó một tiếng phập vang lên đóng sập cửa vào, ngăn cách lại tất cả giọng nói của bọn họ lại.
Cung Cảnh Hào đột nhiên nắm chặt hai nắm đấm lại.
Anh ta căm ghét nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều cười, anh ta rất muốn xe rách huỷ hoại nụ cười đó, nhưng ở sâu trong lòng anh ta lại xuất hiện sự không nỡ.
Anh ta cũng không nói rõ được, những cảm giác này rốt cuộc là tại sao?
Thậm chí ngay cả sự tổn thương không để ý xuất hiện ở trong đáy mắt anh ta, anh ta cũng không kịp phát hiện ra nó.
Anh ta từ từ cầm điện thoại lên, gọi cho Vũ Phi Phi.
“Tôi đã suy nghĩ kĩ chuyện cô nói rồi.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng vui mừng của Vũ Phi Phi, “Thật sao? Anh thật sự đồng ý rồi sao?”
Cung Cảnh Hào nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
“Gửi ảnh cho tôi, tôi đăng lên.”
“Được! Bây giờ tôi lập tức gửi cho anh.”
……
Vũ Tiểu Kiều hẹn An Tử Dụ gặp mặt ở quan cà phê.
“An An, mình lại cảm thấy Đường Khải Hiên thích hợp với cậu hơn cái tên Thẩm Tinh Châu kia.” Vũ Tiểu Kiều nhìn An Tử Dụ, trong lòng cô liên tục than vãn.
Vũ Tiểu Kiều hiểu rất rõ hoàn cảnh của An Tử Dụ.
Nếu như không phải là bị ép không biết phải làm sao thì cô ta sẽ không tuỳ tiện tìm một người rồi kết hôn.
“Đường Khải Hiên sao?” An Tử Dụ bật cười.
Cô ta nhìn cốc cà phê ở trước mặt, lắc lắc đầu, “Thực ra con người anh ta....không phải bị thần kinh cái gì hết, anh ta chỉ là do có tính nguyên tắc quá cao.
Nhân phẩm anh ta thật sự không xấu!”
Lần trước ở vũ hội, cũng là do Đường Khải Hiên đã giúp cô ta, nên cô ta mới có thể an toàn thoát thân.
“Mình biết! Anh ta là người tốt, cho nên An An, cậu có từng nghĩ rằng.....”
“Kiều Kiều, bọn mình không thích hợp!”
“Bọn cậu có chỗ nào không thích hợp chứ? Mình lại cảm thấy rất thích hợp.”
“Gia thế của anh ta quá tốt, mẹ kế của mình không yên tâm.”
“Bà ta không yên tâm cái gì cơ chứ? Hay là lo lắng cậu cướp mất tài sản của em cậu vậy?”
An Tử Dụ gật đầu.
“Nhưng cậu không thể vì nguyên nhân này, mà tuỳ ý hy sinh hạnh phúc của cậu chứ?”
An Tử Dụ nở nụ cười, che giấu đi sự bi thương trong lòng, cô ta nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, “Trong số bọn mình có cậu hạnh phúc là đủ rồi, làm gì có chuyện ai ai cũng hạnh phúc chứ?”
“An An....”
An Tử Dụ cứ như không có gì nở nụ cười, “Thật ra Thẩm Tinh Châu cũng được, dịu dàng như ngọc, trong mắt lúc nào cũng nở nụ cười, đối xử với người khác cũng thân thiết, lại nho nhã lễ phép, anh ta sẽ không đối xử tệ bạc với mình.”
“Nhưng An An, cậu thích anh ta không?” Vũ Tiểu Kiều đau lòng nhìn An Tử Dụ.
“Cái gì mà thích hay