Chương 273
“Sao thế?”
Thi Nhân thấy nét mặt anh càng tệ hơn thì đảo mắt nhìn bát canh một lượt và hỏi: “Anh không thích ăn canh này sao?”
“Không muốn ăn, anh không cần tẩm bổ, anh còn khỏe chán”.
Tiêu Khôn Hoằng nói rất nhanh, cứ như là có cơn mưa đá vừa mới đổ xuống vậy.
Thi Nhân: “???”
Dở chứng gì vậy chứ?
Cô cau mày nói: “Nhưng anh vừa mới ra viện, bác sỹ bảo phải bồi bổ cho đầy đủ”.
Người đàn ông này lúc nào cũng thích làm theo ý mình như vậy, chẳng coi sức khỏe của bản thân ra gì.
Bây giờ còn đỡ chứ nghe trợ lý Tiêu nói trước đây còn nghiêm trọng hơn.
“Không có bồi bổ gì hết, anh rất khỏe”.
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng tối sầm lại, anh bỏ đũa xuống rồi thẳng thừng bỏ đi.
Thi Nhân nhìn bóng lưng anh rời đi mà không sao hiểu nổi rốt cuộc anh đang tức tối cái gì.
Cô đang quan tâm anh đấy còn gì.
Vậy mà anh còn nổi nóng với cô.
Đã thế cô chả thèm hầu hạ nữa.
Anh giả bệnh nằm viện lừa cô cô còn chưa nói gì đâu ấy thế mà anh thì hay rồi, lại còn giận dỗi trước.
Thi Nhân đặt bát xuống ăn đồ ăn của mình, chả thèm để ý đến người đàn ông nào đó.
Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng tới vườn hoa bên ngoài.
Nơi này phong cảnh đẹp, lại còn có mấy đứa nhóc đang chơi cầu trượt, đu quay.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài cạnh đó, một mình gặm nhấm nỗi buồn bực.
Anh chả thèm được bồi bổ sức khỏe gì.
Ngồi đợi bao lâu, anh cứ nhìn mãi đằng sau mà cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân của cô vợ mình.
Tiêu Khôn Hoằng buồn chán ngồi trên ghế, nhìn đàn kiến đang bò thành hàng trên mặt đất.
Nhìn hoa cỏ, ong bướm bên mình đều có đôi có cặp mà anh thấy phiền muộn ghê gớm.
Chẹp, thật sự muốn vào vai ác để chia cắt mấy đôi uyên ương này.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy tiếng bước chân.
Anh ngay lập tức thu lại biểu cảm trên gương mặt, tiếp tục bày ra vẻ lạnh lùng cao sang.
Ai đó đặt một chiếc đĩa xuống bên cạnh anh và nói: “Cậu ăn thêm đi ạ”.
“Sao lại là mợ?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy mợ Hồng thì lại nhìn về sau xem có ai không.
Sao vẫn chưa tới chứ?
Mợ Hồng ngay lập tức hiểu ra: “Cô chủ ăn xong và lên nhà rồi”.
“Cô ấy có nói gì không ạ?”
“Không thưa cậu.
À mà không, cô chủ có nói”.
Mợ Hồng trả lời vô cùng nghiêm túc: “Cô chủ bảo chiều nay phải làm việc, đừng làm phiền cô ấy”.
Tiêu Khôn Hoằng: “….”
Anh tức điên cả người, đúng là cô gái bội bạc.
Rõ ràng anh đã thể hiện mình khỏe như thế rồi, cuối cùng cô vẫn cầu xin anh và bắt anh phải bồi bổ.
Tức chết mất.
Chuyện hai người cãi nhau cũng chẳng làm ầm lên nhưng có mù thì cũng nhận ra được.
Buổi chiều ba đứa trẻ tan học vui vẻ nhảy nhót nắm tay nhau về nhà.
Thế nhưng vừa mới về đã nhìn thấy phòng khách trống không, Mạc Tiểu Bắc nhìn mợ Hồng hỏi: “Cha và mẹ đâu rồi ạ?”
“Cô chủ đang làm việc trên tầng hai, cậu chủ đang ở trong phòng làm việc”.
Hai người này từ lúc ăn trưa xong thì ai nấy đều ở lì trong phòng không ra ngoài, cũng không chạm mặt nhau.
Mợ Hồng cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhóc trắng trẻo nhảy nhót lí la lí lắc, chạy ào một cái lên tầng, đôi chân nhỏ giẫm lên nền đất tạo ra những tiếng “âm ầm”.
Hai đứa nhóc còn lại cũng chạy lên theo nhưng chúng chạy theo hướng khác nhau.
Cô nhóc kia đi thẳng tới phòng làm việc, khẽ nhón chân rồi dùng lực cố vặn tay nắm cửa ra, lén lút thò đầu vào trong.
Tiếng động lớn như thế khiến Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy từ lúc đứa bé chạy lên tầng rồi.
Bây giờ nghe tiếng động ngoài cửa, anh chả cần đoán cũng biết là ai.
Không thể là cô vợ nhẫn tâm của anh được.
Anh liếc mắt thấy cái đầu nhỏ thắt bím tóc đang rón rén nhón chân bước vào, trên lưng vẫn còn đeo chiếc cặp sách màu hồng.
Tiêu Khôn Hoằng khẽ mỉm cười nhưng anh cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Cô bé con trắng trẻo nín thở lặng lẽ đi tới bên cạnh cha nó, hít một hơi thật sâu định dọa cho anh sợ thì kết cục là bị anh ôm vào lòng ngay sau đó: “Tan học rồi hả?”
“Aiya, bị phát hiện rồi”.
Cô nhóc bĩu môi sau đó đưa tay lấy cặp rồi nói: “Con có quà cho cha này”.
“Quà gì vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng một tay bế con gái, nheo mắt nhìn cô bé đang lục lọi trong cặp sách trông cứ như đang miệt mài tìm kiếm báu vật vậy.
Anh kiên nhẫn đợi.
Cuối cùng thì chỉ thấy Mạc Tiểu Khê mếu máo buồn bã, đôi tay mũm mĩm nhỏ xinh chẳng có gì cả.
Cô bé nói: “Chết mất rồi”.
“Cái gì chết cơ?”
“Gà con ạ”.
Cô bé con lập tức khóc òa lên, nức nở nói: “Con có một con gà con rất đáng yêu”.
Tiêu Khôn Hoằng đảo