Chương 280
“Hôm nay tôi mới gặp Hách Liên Thành, anh ta đã nói với tôi rồi”.
“Hôm đấy anh em cũng sẽ tới đó, nên nếu như chị đi thì em cũng sẽ đi”.
Thi Nhân nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là sẽ đi thôi, xem tinh hình như thế nào đã”.
“Đến lúc đấy chị nhớ thông báo em một tiếng nhé”.
Thi Nhân đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn trời.
Trời có vẻ âm u, cũng không thấy có ánh mặt trời.
Có một cảm giác như trời sắp mưa.
Cũng không biết tại sao, nhưng cứ có một cảm giác không được đúng lắm, nhưng cũng không thể diễn đạt được thành lời.
Trợ lý Tiêu chuẩn giờ xuất hiện ở văn phòng, hai người cùng nhau rời khỏi tập đoàn.
Thi Nhân vừa bước ra khỏi thang máy ngầm, cảm giác có chút hơi lạnh, cô xoa xoa cánh tay: “Cảm giác như nhiệt độ bỗng dưng bị giảm đi vậy”.
“Đúng rồi, đã đến cuối thu rồi mà”.
Thi Nhân nhìn đồng hồ: “Chắc trợ lý Tiêu cũng đến giờ tan làm rồi nhi, tôi tự về là được, đằng nào tôi cũng có tài xế riêng rồi”.
“Cảm ơn phu nhân cho nghi”.
Trợ lý Tiêu cũng không trì hoãn thêm, nhìn theo bóng Thi Nhân lên xe dần dần rời đi.
Khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Bảo mẫu đón mấy đứa trẻ về nhà, sau khi ba đứa nhỏ xuống xe, vừa bỏ cặp xuống liền chạy ngay ra vườn hoa ở sân sau vì đó chính là nơi ở của Bạch Tuyết.
“Gâu gâu gâu” – Nhìn thấy mấy đứa trẻ đã về nhà, Bạch
Tuyết mừng rỡ sủa mấy tiếng.
Tiêu Khôn Hoắng vẫn cứ ngồi ngẩn người trong phòng làm việc, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng chó sủa truyền từ sân tới anh mới bắt đầu lấy lại được tinh thần.
Cải gạt tàn thuốc lá đã đầy.
Bởi vì phòng làm việc việc được đóng kín mà giờ đây toàn mùi khói thuốc.
Anh đứng dậy mở cửa sổ hít thở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào khiển đầu óc người ta dần dần trở nên tỉnh táo hơn.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn xuống, nhìn thấy những đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ với Bạch Tuyết dưới sân, ánh mắt của anh cũng theo đó trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Cha ơi, cha ơi, con ở đây nè”.
Bé Bánh Bao là người đầu tiên phát hiện ra Tiêu Khôn Hoằng đang đứng trên tầng, đứa nhỏ dùng hết sức mình để vẫy tay gọi bố, khuôn mặt nhỏ theo đó mà đỏ cả lên.
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch lên, nhìn theo đứa trẻ mà nở nụ cười.
Ba đứa nhỏ cùng nhau nô đùa với chú chó, chạy đi khắp nơi để nhặt bóng chơi.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi đổi sang một ngôi nhà to, hơn nữa còn có một cái vườn hoa to như vậy.
Lúc trước, khi ở một mình, anh không mấy quan tâm đến chuyện này, nhưng nghĩ đến ba đứa nhỏ, anh đã quyết định chọn ngôi nhà có sân vườn.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như quyết định ban đầu đã đúng.
Anh nhìn ra xa, nhận ra có một chiếc xe hơi quen thuộc đang tiến đến khu biệt thự.
Nếu tính theo thời gian thì chắc là xe của phu nhân đang về.
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt lại, các ngón tay bắt đầu động đậy vì anh lại có ý định hút thuốc.
Anh xoay người rời khỏi phòng làm việc, nhìn mợ Hồng nói: “Mợ dọn hộ cháu cái gạt tàn trong phòng đi nhé, đừng để phu nhân biết”.
“Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm”.
Nói rồi anh bước nhanh về phía phòng ngủ, tắm thật nhanh rồi thay một bộ quần áo mới.
Thi Nhân về đến nhà, nhìn thấy đại sảnh quen thuộc, theo đó mà tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rất nhiều.
Không có ai trong đại sảnh, trên ghế sofa thì có cặp sách của ba đứa nhỏ.
Từ sân sau truyền về tiếng chó sủa, lại còn có cả tiếng nói chuyện của lũ trẻ con, cô đại khái cũng đoán được mấy đứa nhỏ đang ở chỗ nào rồi.
Thi Nhân quay người, thay vì đi ra vườn hoa, cô chọn đi lên tng.
Cô bước vào phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy người đàn ông bên dưới chỉ cuốn mỗi cái khăn tắm, bên trên thì để ngực trần.
Tuy rằng anh đã gầy đi rất nhìn, nhưng thân hình ngày nào vẫn còn như cũ.
Ánh mắt của Thi Nhân không tự chủ mà di chuyển một chút, vẫn còn cơ bụng chữ V, thân hình được đẩy.
Giây tiếp theo, chiếc áo choàng tắm rộng đã được khoác lên, che khuất tầm nhìn của cô.
Tiêu Khôn Hoằng xoay người, ánh mắt thâm thúy: “Nhìn đủ chưa?” “Khụ khu, em chỉ là về để thay quần áo thôi, không ngờ lại được nhìn thấy một hình ảnh quyến rũ như vậy.
Nếu như anh không thấy phiền, thì em cũng không thấy ngại đâu”.
Thi Nhân đỏ mặt trả lời, rồi chạy thẳng vào phòng thay đồ.
Sau khi chọn lấy bộ quần áo mặc ở nhà, Thi Nhân vừa cới bỏ lớp áo ngoài thì cánh cửa phòng thay đồ bỗng bị mở ra, theo đó là đôi chân dài của người đàn ông bước vào.
“A! Sao anh lại không gõ cửa”.
Thi Nhân dùng quần áo để che ở đằng trước, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, cô cũng vì rén mà lùi về sau.
Tiêu Khôn Hoàng nói: “Vừa rồi không phải là em rất kiêu ngạo đó sao, sao bây giờ lại rén rồi?”
Thi Nhân ngẩng đầu, nở một nụ cười: “Em chỉ nói đùa thôi mà, bây giờ em đang trong khoảng thời gian đặc biệt đó nha” Cô ấy khẽ nhắc nhở anh rằng đừng