Chương 288
Bữa tiệc bỗng rơi vào tình huống xấu hổ.
Sau khi nhân vật chính Mạc Đông Lăng rời khỏi, có rất nhiều người cũng rời đi, dù sao những người tới dự tiệc ngày hôm nay đều là vì anh ta mà tới.
Xét cho cùng nhà họ Hách chỉ nổi tiếng ở nước Mỹ, hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì ở đây cả.
Thành thật mà nói còn không bằng cả tiếng tăm của Tiêu Khôn Hoằng.
Hôm nay lại thấy nhà họ Hách công khai làm khó dễ cho người thân của Tiêu Khôn Hoằng, nếu như anh không có việc gì thì sớm muộn gì cũng tìm họ tính sổ.
Bà chủ nhà họ Hách thấy người tham dự bữa tiệc đã về mất một nửa, bà ta nhìn chằm chằm vào Hách Liên Thành: “Đây chính là kết quả mà con muốn hay sao? Con xem đi cả bữa tiệc đều bị xáo trộn không ra sao chỉ vì cái cô Mạc Hồi kia, con còn định ngăn cản mẹ sao?”
Sau một lúc lâu Hách Liên Thành mới mở miệng nói: “Con không hề ngăn cản mẹ.
”
Bà chủ nhà họ Hách sửng sốt, bỗng chốc không biết nói gì cho phải.
Bà ta đã quen với việc con mình vẫn luôn bảo vệ cho Mạc Hồi, nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ khiến bà ta có chút mê mang: “Y con là gì vậy?”
“Ý tứ trên mặt chữ đó, vừa rồi không phải là con đưa cô ấy đi.
”
“Hừ, nếu như Mạc Đông Lăng không ta tay thì chẳng lẽ con sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao? Từ trước đến giờ con chỉ biết chống đối mẹ, mẹ đều là vì tốt cho con.
”
Hách Liên Thành xoa huyệt thái dương: “Mẹ à, đây không phải là nước Mỹ, cô ấy cũng không phải là nhà thiết kế nhỏ không được người khác coi trọng, bây giờ cô ấy đã là vợ của Tiêu Khôn Hoằng, không cần lại chọc giận cô ấy nữa.
”
“Hừ, còn nói là không bảo vệ cho cô ta nữa đấy!” Anh ta bỗng cảm thấy vô cùng nhàm chán, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Tùy mẹ nghĩ sao thì nghĩ.
”
“Hách Liên Thành, hãy nhớ những gì con đã nói, đừng để đến lúc đó lại nhúng tay xen vào.
”
Anh ta quay sang: “Con cũng khuyên mẹ một câu, bây giờ là giai đoạn mấu chốt của buổi đấu thầu, nếu như để xảy ra sai sót gì con sẽ không đến giải quyết hậu quả đâu.
”
Anh ta bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại, chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hách Liên Thành rốt cuộc tồn tại là vì điều gì chứ, vì nhà họ Hách sao?
Bà chủ nhà họ Hách cực kỳ tức giận, bà ta không tin mình còn không xử lý nổi một nhà thiết kế nho nhỏ, hiện giờ Tiêu Khôn Hoằng vẫn không rõ sống chết ra sao, Mạc Hồi thì được tính là thứ gì chứ?
Thi Nhân rời khỏi bữa tiệc và nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ trong lòng của Mạc Đông Lăng, cô cuối cùng cũng có chút không chịu nổi.
Cô đi phía sau cùng với Mạc Tử Tây.
Thi Nhân khẽ nói: “Anh cả của em anh ấy…?”
“Nữ thần chị cứ yên tâm đi, mặc dù anh cả em không được thân thiện cho lắm và còn máu lạnh vô tình nữa, hơn nữa còn có tiếng là không thích trẻ con.
”
Thi Nhân gần như không thể đứng vững được nữa khi nghe thấy những lời này.
May mà Mạc Tử Tây đỡ lấy cô: “Chẳng qua anh trai em chỉ là có vẻ ngoài lạnh lùng mà thôi, nếu anh ấy đã chủ động chiếu cố cho Bánh Bao Nhỏ thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, đây là một chiếc đùi vàng đấy, nếu ôm chắc thì không cần phải lo lắng gì nữa!”
Thi Nhân: “…”
Rất có đạo lý đó!
Nhưng loại chuyện bán con gái để đổi lấy cơ hội làm ăn này, dù nghĩ thế nào đi chăng nữa trong lòng cũng đều cảm thấy có khúc mắc và tội lỗi.
Mạc Đông Lăng ôm Bánh Bao Nhỏ đi ở phía trước bước tới chiếc xe siêu sang của mình.
Theo sau đôi chân thon dài của anh ta là hai cậu nhóc cực kỳ đẹp trai.
Trợ lý của Mạc Đông Lăng đi bên cạnh có chút ngây ngốc.
Anh ta cảm thấy liệu có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, luôn cảm thấy ông chủ lớn hôm nay có gì đó không đúng lắm, trong tay lại đi bế một đứa trẻ.
Có trời mới biết ông chủ ghét nhất chính là trẻ con.
Hôm nay là ngày gì vậy thật sự phải ghi nhớ mới được.
Ông chủ quan tâm đến con gái của Mạc Hồi như vậy, chẳng lẽ đây không phải là con của Tiêu Khôn Hoằng mà là con riêng của ông chủ?
Điều này quả thật là một bí mật vô cùng lớn.
Mạc Đông Lăng dừng lại trước chiếc xe rồi nhíu mày lại, anh ta lại có thể bế một đứa trẻ đi một đoạn đường xa như vậy, trong lòng cảm thấy hơi diệu kỳ.
Cảm giác khó mà diễn tả được.
“Anh trai, vừa rồi cám ơn anh đã giúp đỡ em và mẹ”
Mạc Đông Lăng cúi đầu: “Lần này không gọi là chú nữa à?”
Bánh Bao Nhỏ nở một nụ cười khờ khạo rồi ngọt ngào đáp lại: “Anh trai tốt bụng.
”
Mặc dù trông Mạc Tiểu Khê nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra cô bé rất ranh mãnh, biết vừa rồi ai là người đưa bọn họ ra ngoài và cũng hiểu được không nên chọc người đàn ông trước mắt này.
Đôi môi mỏng của Mạc Đông Lăng khẽ động một chút.
Tuy biết Bánh Bao Nhỏ đang nịnh nọt mình nhưng vẫn không nỡ vạch trần cô bé, nể tình cô bé dễ thương như vậy nên bỏ qua thôi.
Bánh Bao Nhỏ quay đầu