Chương 295
Cả đời bà Hách là người mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng từ bỏ được!
Làm sao bà ta có thể thừa nhận rằng bà ta đã sai chứ?
Hách Liên Thành không hề ngạc nhiên: “Con sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này, nhưng con không biết khi nào mới thắng.”
“Tiêu Khôn Hoằng chỉ cần một tay là có thể che trời được sao?”
“Đúng vậy, ở nơi này có lẽ anh ấy thực sự có thể che cả bầu trời chỉ bằng một tay, giống như nhà họ Hách ở nước Mỹ vậy.”
Giọng điệu Hách Liên Thành rất lạnh lùng.
Bà Hách lập tức nhận ra, giống như gia đình nhà họ Hách ở nước Mỹ sao? Bà ta hơi khựng lại, bà ta không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Không phải có người đồn là anh suýt nữa bị một đứa con thừa tự tên Tiêu Vinh g.iết ch.ết sao?
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Hách Liên Thành liền nói: “Trong khoảng thời gian này, mẹ nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng cố làm việc gì, kẻo bị vạ lây.
Anh ta đang chờ mẹ hành động thì sẽ lập tức ra tay đấy!”
Bà Hách cảm thấy thật bực bội.
Bà ta không cảm lòng! Hách Liên Thành rời khỏi bệnh viện, sau khi lên xe anh ta gọi một cú điện thoại.
Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia: “Nào, sao hôm nay anh Hách lại gọi cho tôi thế?”
“Đừng giả vờ nữa, tôi sẽ đáp ứng với những điều kiện mà anh đã nói trước đây.”
Hách Liên Thành nhìn ánh đèn neon vụt qua ngoài cửa sổ, nó cũng giống như thế giới xa lạ này vậy.
“Được, tôi rất mong được làm việc với anh Hách.
Nhưng tôi khâm phục lòng dũng cảm của mẹ anh đấy, bà ta dám khiêu khích tên điên Tiêu Khôn Hoằng đến vậy.
Nếu anh ở nước Mỹ, có lẽ anh ta không là cái đinh gì, nhưng thật tiếc rằng đây không phải là nước М.
“
Sắc mặt của Hách Liên Thành lập tức trở nên xấu xí: “Đừng nói nhảm nữa, khi nào thì tập đoàn Quang Viễn bắt đầu ra tay?”
“Chỉ cần anh đồng ý làm việc với tôi thì khi hợp đồng được ký kết xong tôi sẽ ra tay.
Càng sớm càng tốt, nếu không bà Hách mẹ anh có lẽ sẽ phát điên vì bị mạng xã hội tra tấn tinh thần.”
Hách Liên Thành nghiến răng nói: “Tôi biết điều này.”
Anh ta trực tiếp cúp điện thoại, xe dừng lại trước đèn giao thông, một gia đình bốn người đứng ngoài lề đường chờ băng qua via hè bên kia.
Anh ta nhìn hạnh phúc của người khác bằng ánh mắt trống rỗng..
Anh ta xoa xoa thái dương của mình.
Sau khi chuyện qua đi, anh ta phải đến gặp bác sĩ tâm lý thử xem.
Anh ta cảm thấy dường như mình bị bệnh rồi, và còn ngày càng nặng hơn nữa.
Tại khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Có rất nhiều giấy trắng trong đại sảnh và ba đứa trẻ đang vẽ những đồ vật, các hoạt động theo chủ đề gia đình với bút vẽ trên tay.
Tiêu Khôn Hoằng cũng đang ngồi dưới đất, anh vẽ tranh cùng với lũ trẻ.
Thi Nhân bước ra từ phòng làm việc thì nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp này.
Cô dựa vào cầu thang, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nếu điều này xảy ra trong quá khứ thì đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Cô ấy rất muốn đăng những chuyện này lên mạng, nhưng bây giờ không phải lúc, chỉ có thể nhịn đi thôi.
“Mẹ ơi, mẹ đến xem, con vẽ cái này đấy!”
Bé Gạo Nếp nhìn thấy Thi Nhân đầu tiên, giơ bàn tay nhỏ có chút vết dơ của màu vẽ, trên tay cầm một bức vẽ.
Thi Nhân cười nhẹ, sải bước xuống.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô một cái, chỉ vào một vị trí và nói: “Vẽ như thế nào mới gọi là vẽ đẹp?”
Anh đưa ra một số gợi ý nhưng tất cả đều bị mấy đứa trẻ từ chối.
Người đàn ông luôn tự cao tự đại, lần này lại có chút không tự tin.
“Thẩm mỹ của trẻ con đôi khi khác với chúng ta.”
Thi Nhân trầm giọng giải thích, đồng thời lấy bản thảo về những hoạt động gia đình anh đã làm trước đây trong album, đưa cho Tiêu Khôn Hoằng xem làm tài liệu tham khảo.
Nhìn những tác phẩm trừu tượng đầy tính trẻ con đó, Tiêu Khôn Hoằng khóe mắt giật giật, anh tự hỏi: “Đây mà là vẻ đẹp sao?”
Một giờ sau, bức tranh cuối cùng đã được hoàn thành một cách tốt nhất.
Bé Gạo Nếp lấy ra một bức tranh đưa cho Tiêu Khôn Hoằng: “Đây, cái này tặng cho cha.”
“Ừ.” Câu trả lời của Tiêu Khôn Hoằng đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua những bức tranh trừu tượng này, lúc này anh mới công nhận rằng những bức tranh này mang một vẻ đẹp rất riêng từ trẻ con.
“Hôm nay em sẽ dỗ con gái ngủ, anh hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Tiêu Khôn Hoằng thường đưa bọn trẻ đi nghỉ, nếu không thì sẽ là mợ Hồng nhưng bà ấy luôn lười biếng.
Tiêu Khôn Hoằng cũng không phản đối, anh nhìn cô vợ của mình dắt con lên lầu, nhìn lướt qua tờ báo viết tay, sau đó đưa cho mợ Hồng xem rồi nói: “Tìm một cái khung rồi lắp tranh vào.”
“Dạ thưa anh!”
Người đàn ông này ngồi trên ghế sô pha, mở điện thoại nhìn đám người đang bạo lực mạng trên Facebook, sắc mặt của anh lạnh lẽo và những điều này mới chỉ là bắt đầu.
Nếu nhà họ Hách dám động đến vợ anh, thì cũng đồng nghĩa với việc không còn đường lui.
Việc