Chương 297
Buổi tối, ba đứa trẻ đã trở về nhà.
Nhà trường mới giao cho học sinh một bài tập, đó là đi chơi vào một ngày mùa thu.
Lúc này Thi Nhân mới chợt nhận ra, mùa thu đã đến rồi, đây là hoạt động đi du ngoạn mùa thu.
Cô nhìn bé con: “Nhà trường quy định là bố mẹ phải cùng tham gia sao?” “Ưm ưm, đúng thế ạ, daddy cũng phải đi đó.”
Bánh bao nhỏ cất giọng non nớt ngọt ngào, tâm trạng cô bé vô cùng tốt, bé chạy tới ngồi cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Cha ơi, tới lúc đó cha sẽ phải làm đồ ăn ngon đấy nhé.”
Hả?
Nấu ăn sao?
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng hơi mất tự nhiên, anh đâu biết nấu ăn!
Trước đây anh cũng đã từng thử nấu, thế nhưng kết quả làm ra không ổn cho lắm, tự anh cũng thấy chán ghét chính mình.
Có một số người chỉ số IQ rất cao, chỉ trong vài phút đã có thể đàm phán được hợp đồng mấy chục nghìn tỷ đồng, thế nhưng anh ta lại không hề biết nấu ăn.
Anh không có tài năng này mà.
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn bà xã, muốn cầu cứu cô.
Điều mà Thi Nhân đang lo lắng lại không phải là chuyện này, mà là hiện giờ Tiêu Khôn Hoằng không thể lộ diện trước công chúng, nếu như cùng các con tham gia hoạt động này, chắc chắn sẽ không giấu được tin tức.
“Cha ơi, cha không biết nấu ăn sao?”
Bánh bao nhỏ rất quan tâm đến chuyện này, vậy nên thấy biểu cảm của cha như vậy, cô bé đã nhanh chóng đoán ra được.
Cô bé tỏ ra vô cùng đồng cảm: “Không sao đâu ạ, Tiểu Khê nấu cho cha ăn nhé, con giỏi lắm đấy.”
Tiêu Khôn Hoằng bỗng cảm thấy trong lòng ngập tràn ấm áp.
Anh vốn nghĩ rằng con gái sẽ giận, nào ngờ bé con lại nói rằng sẽ nấu cho mình ăn.
Anh xoa xoa đầu Bánh bao nhỏ: “Để cha thử xem sao, chắc là không ngon đâu.”
“Không sao đâu ạ, tới lúc đó có thể ăn của các bạn khác mà.”
Bánh bao nhỏ không có yêu cầu gì cao, cô bé chỉ muốn cha mẹ cùng mình tham gia chuyến đi chơi mùa thu này thôi.
Hồi trước khi ở trường học, cô bé rất ngưỡng mộ những bạn trong lớp có cha mẹ cùng tới tham gia hoạt động.
Nhưng cô bé thì chỉ có mẹ, đôi khi sẽ có cha nuôi đi cùng.
Cô bé rất muốn, rất rất muốn cha sẽ cùng đi với mình.
“Oh yeah, lần này có daddy đi cùng rồi.”
Bánh bao nhỏ vung vẩy đôi chân nhỏ rồi trượt xuống khỏi ghế sofa, sau đó chạy về phía anh cả và anh hai: “Hai anh thấy chưa, em đã nói là daddy sẽ đi rồi mà.”
Hai cậu bé đều nở nụ cười tươi rói.
Mặc dù các bé không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng cảm thấy cha mình luôn ở lì trong nhà mà không hề ra ngoài.
Thi Nhân vốn định ngăn lại, nhưng rồi nghe thấy câu nói đó của con gái, người cô bỗng cứng đờ.
Cuối cùng cũng được cha đi cùng rồi.
Đây có lẽ là tiếng lòng của bọn trẻ.
Cô liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cô không muốn nói chuyện trước mặt bọn trẻ, không muốn khiến chúng phải mừng hụt.
Thi Nhân nghĩ đến việc trước đây các con đã dỗ dành mình, cố gắng để làm mình vui, cô không kìm được nước mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Ôi, hình như có gì đó bay vào mắt rồi.”
Thi Nhân quay người đi thẳng vào nhà vệ sinh ở tầng một.
Vào khoảnh khắc khi Thi Nhân đóng cửa lại, nước mắt bỗng lăn dài trên má, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.
Cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đã làm đủ tốt, nhưng thật ra cô vẫn còn nợ các con quá nhiều.
“Có chuyện gì thế?”
Cửa phòng mở ra, Tiêu Khôn Hoằng bước vào, kết quả là nhìn thấy Thi Nhân đang khóc, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Anh tiến lên phía trước một bước rồi ôm cô vào lòng: “Ai bắt nạt em, hả? Nói cho anh biết đi!”
“Đều tại anh hết.”
Vốn dĩ Thi Nhân đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thế nhưng khi nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng, cô đột nhiên không kiềm chế được mà òa khóc, nước mắt rơi xuống lã chã.
Tiêu Khôn Hoằng nhất thời lúng túng không biết nên làm thế nào.
Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy Thi Nhân khóc to đến thế, anh vội vàng cúi đầu: “Sao vậy bà xã, hồi chiều đúng là anh có hơi quá đáng, lần sau anh sẽ không thế nữa.”
“Không phải chuyện đó.”
Giọng nói của Thi Nhân giống như bị nghẹt mũi, cô đã khóc tới nỗi nước mũi chảy cả ra ngoài.
Cô đau lòng bật khóc thành tiếng.
Tiêu Khôn Hoằng vô cùng hoảng sợ: “Thi Nhân à, em đừng khóc nữa mà, em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, anh đã làm em tức giận khi nào vậy, hay là em cứ đánh anh vài cái cho hả giận nha?”
Anh cúi người, luống cuống lau nước mắt cho cô, trong lòng khó chịu như bị dao đâm nhiều nhát.
“Bà xã à, dù trời có sập xuống thì cũng đã có anh