Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 316


trước sau


Chương 316
Thi Nhân kiểm tra qua một vòng phòng nghỉ, sau đó cảm thấy có chút nhàm chán.
Cô lấy điện thoại ra lướt xem một chút, cơ bản đều là liên quan đến chuyện đấu thầu lần này, rất nhiều người đoán rằng đó là âm mưu.
Dù sao thì cũng nghe đồn là nhà họ Hách đã hợp tác cùng với Tiêu Vinh rồi.
Những Tiêu Vinh đã bị bắt, chuyện này rõ ràng là rất kỳ lạ.
Thi Nhân xem những bình luận suy đoán kia, cảm thấy nó thật hoang đường, cô dứt khoát tắt điện thoại để không phải nhìn thấy nó nữa, tránh làm cho bản thân phải cảm thấy phiền hà.
Cô trực tiếp ra khỏi phòng làm việc, đi xuống chỗ bộ phận thiết kế ở tầng dưới.
Tốt xấu gì thì cô cũng là tổ trưởng ở đây, chỉ có điều kể từ sau khi Tiêu Khôn Hoằng xảy ra chuyện, thì đã lâu lắm rồi cô mới qua đây làm việc.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh đến mức không thể thích nghi kịp.

Lúc về nước, cô ấy đã từng muốn trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, tự thành lập phòng làm việc riêng của mình.
Kết quả bây giờ là, dường như có rất nhiều truyện đã đi chệch hướng so với những suy nghĩ ban đầu của bản thân cô.
Liệu có phải mỗi người tại những thời điểm khác nhau trong cuộc đời đều sẽ như vậy, cuối cùng những thứ mà ta có được so với những suy nghĩ ban đầu, hoàn toàn không giống nhau.
Thi Nhân mang theo vẻ mặt xúc động đi đến bộ phận thiết kế ở tầng dưới, cô phát hiện ra bộ phận thiết kế cũng rất náo nhiệt.
“Này này, mọi người nghe nói gì chưa, hôm nay ông chủ đưa theo bà xã tới đây đó, ôi cái vẻ mặt cưng chiều đó, tôi thề tôi làm việc ở tập đoàn Quang Viễn bao bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ được nhìn thấy cái biểu cảm ấy của ông chủ, không biết phải diễn tả nó như thế nào nữa?
“Nói cụ thể chút đi, biểu cảm như thế nào vậy?
“Mọi người đã từng nuôi một con chó lớn bao giờ chưa? Đại khái chính là cái cảm giác một con chó lớn vẫy đuôi xung quanh bạn vậy.”
“Wao! Trời ơi, cái viễn cảnh này đẹp quá rồi, tôi không dám nghĩ tới luôn.”
“Hoàn toàn không nghĩ tới việc giám đốc Thi Nhân lại có năng lực lớn đến như vậy, có thể thu phục được người công chính nghiêm minh như sếp lớn của chúng ta, cô ấy quả là trừ hại cho dân mà.

Một đám người bản tán rất sôi nổi.

Nhưng đột nhiên có người ánh mắt đột nhiên hoảng loạn, biểu cảm thay đổi đến mức rất khó coi.
Triệu Nhược Trúc nhướn mày nói: “Mọi người sao vậy, sao bộ dạng giống như gặp ma vậy…”
Cô ta dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt đơ cứng lại.
Chắc không xui xẻo đến thế chứ.
Nếu như bị ông chủ lớn nghe thấy thì “bát cơm” của cô ta không thể giữ nối được rồi?
Triệu Nhược Trúc sững sờ quay người lại, thời khắc mà cô ta nhìn thấy Thi Nhân, cô ta mới chống tay lên bàn việc và hít một hơi thật sâu: “Ôi may quá, dọa chết tôi rồi.”
Cô ta còn tưởng là Tiêu Khôn Hoằng tới cơ chứ.
Thi Nhân đứng ở ngoài cửa: “Lúc này tôi có gõ cửa mà hình như mọi người không thấy.”
“Ha ha, vừa nãy chúng tôi vừa mở hội tán phét, chị đừng có để ý nhé.” Triệu Nhược Trúc mặt dạn mày dày đi tới và nói: “Hoan nghênh bà chủ đã tới đây!”
Chỉ cần người tới không phải là sếp lớn, thì nói như thế nào cũng được.
Thi Nhân khẽ cười: “Đừng gọi tôi như vậy, dù sao tôi vẫn còn là nhân viên đây cơ mà.”
“Được không có vấn đề gì, hoan nghênh tổ trưởng Mạc trở lại, mọi người vỗ tay!”
Phòng làm việc vang lên tiếng vỗ tay, Thi Nhân có chút ngại ngùng: “Mọi người không cần phải như vậy đâu, khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, cũng cảm ơn mọi người đã cùng đồng cam cộng khổ với công ty.”
“Cảm ơn thì khỏi cần đi, tăng lương cho chúng tôi là được rồi!”
Triệu Nhược Trúc thẳng thắn nói.
Thi Nhân xua tay: “Tôi cũng không phải là sếp của mọi người, nhưng mà về nhà tôi có thể để nghị với anh, chắc là sẽ được thôi.”
“Wao, tốt quá rồi.”

“Vui lắm nhỉ.”
Khoảng thời gian này mọi người đều có chút lo lắng, tập đoàn Quang Viễn cuối cùng sẽ như thế nào, bản thân liệu còn có thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa hay không.
May thay trong thời gian mấy tháng vừa qua, chúng ta đã tìm được cơ hội trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Tình tiết đảo ngược này, còn đặc sắc hơn cả trong phim truyền hình ấy chứ.
Triệu Nhược Trúc kéo Thi Nhân vào trong phòng, đóng cửa lại mọi thứ đều yên tĩnh rồi.
“Nào nào nào, uống trà.”
Triệu Nhược Trúc rót cho cô một chén trà, Thi Nhân đỡ lấy nhưng không uống: “Bộ phận thiết kế dạo gần đây thế nào rồi?”
“Tình hình không được tốt cho lắm, sau khi xảy ra chuyện, rất nhiều công ty hủy hợp đồng, còn có rất nhiều công ty định hợp tác với chúng ta cũng đồng loạt mất tăm.

Cuối năm rồi, vốn dĩ là thời gian để ra hạn hợp đồng, lại cứ xảy ra những chuyện như vậy, nói thật là tình hình không được lạc quan quan như vậy đâu.”
Triệu Nhược Trúc chẳng hề giấu giếm điều gì.
Tuy là cô ta bình thường cười đùa như vậy thôi, như vẫn luôn hòa nhập với đồng nghiệp, vô hình chung lại là điểm tựa vững chắc về mặt tinh thần cho mọi người.
Có điều là Triệu Nhược Trúc đang quan tâm đến tình hình của bộ phận thiết kế của tập đoàn.
Quả thực là chuyện của Tiêu Vĩnh có ảnh hưởng không nhỏ.
Tuy là Tiêu Vinh đã

bị bắt, nhưng suy cho cùng thì anh ta vẫn là người của nhà họ Tiêu.
Nếu như không phải nhà họ Mạc giao dự án này cho tập đoàn Quang Viễn, nói không chừng hiện tại rất nhiều người đã phải nghỉ việc rồi.
Tình hình không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là tệ được.
Thi Nhân bưng chén trà lên, những vấn đề này cô có thế đoán được thì Tiêu Khôn Hoằng chắc có lẽ cũng biết.
Những khi nghĩ đến anh, cô lại không cảm thấy lo lắng quá nhiều.

Cửa ải khó khăn nhất anh cũng đã vượt qua rồi, thì còn có điều gì làm khó được anh nữa chứ?
Thi Nhân nhấp một ngụm trà: “Mọi người đừng lo lắng, sau này nhất định sẽ có cách thôi, mọi người nhất định phải tin tưởng anh.”
“Tin tưởng ai vậy?”
“Đương nhiên là sếp lớn của chúng ra rồi.”
Triệu Nhược Trúc nháy mắt ra hiệu: “Nghe nói hai người lúc ở dưới dưới lầu, hèm hèm hèm, tình cảm tốt lắm hả.”
Thi Nhân nhất thời đỏ mặt, ngay cả trà cũng không uống nổi nữa.
Đều tại Tiêu Khôn Hoằng.
Nhìn đi, mọi người trong công ty đều biết hết cả rồi, sau này cô làm sao có thể ra ngoài gặp người ta được đây? “Đều là người trưởng thành hết rồi, chị không cần phải xấu hổ đâu, trở thành bà chủ của tập đoàn thì cũng phải thể hiện ra chút khí chất chứ.

Quan hệ của hai người tốt như vậy, nhưng người xàm xí ngoài kia mở to mắt ra mà xem.
“Những người đó là ai?”
Thi Nhân bắt trúng vào từ quan trọng.
Triệu Nhược Trúc ho lên một tiếng: “Cách đây một thời gian, có một cuộc phòng vấn với Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Đông Lăng, bây giờ video được công khai rồi, đẹp trai không?
Cô ta lấy điện thoại ra, bật lên cho Thi Nhân xem.
Qủa nhiên là đoạn video này bị mọi người chụp ảnh màn hình lại.
“Trời ơi, đẹp trai quá đi.”
“Ôi cái giá trị nhan sắc này, có thể xuất đạo được rồi đấy.”
“Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ dành cho nhau, toàn thân tôi rung lên, tôi lại đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo”
“Tôi cũng thế, đoạn video này chính là dành cho hủ nữ như tôi đây.”
Nhìn những bình luận này đi, ánh mắt Thi Nhân sáng rực lên, quả nhiên là người cùng chung ý tưởng với chúng ta rất nhiều này.
Hai người đàn ông thành đạt có giá trị nhan sắc cao ở bên nhau, ngược lại cốt truyện không phải là vị vị giám đốc đã yêu tôi mà là những tình tiết “gạch men”( tình tiết đan xen) của một tình yêu đồng giới.
Khỏi phải bàn, vừa mới nhắc tới thôi đã thấy kích động rồi nè.

Đặc biệt là Tiêu Khôn Hoằng, còn thêm cả Mạc Đông Lăng nữa, hai người này, tính cách khác biệt.
Thi Nhân mau rút lại suy nghĩ của mình, như thế thì rất nguy hiểm.
Triệu Nhược Trúc chớp chớp mắt nhìn cô: “Có phải là càng thêm đặc sắc đúng không?”
“Khụ, khụ, khiêm tốn, khiêm tốn”
Thi Nhân đặt chén trà xuống, chuyện này tuyệt đối không được để cho Tiêu Khôn Hoằng biết, càng không để anh biết được não mình đã nghĩ ra nhiều thứ linh tinh như thế nào.
Trong lúc hai người vẫn đang thảo luận về video, đột nhiên có tiếng gõ cửa, âm thanh rất gấp gáp.
Triệu Nhược Trúc ngẩng đầu lên: “Ai vậy? Ai mà rảnh rỗi như vậy chứ?”
Cô ta bước qua và mở cửa, nhìn thấy những người bên ngoài, biểu cảm đột nhiên khựng lại: “Á, Tổng giám đốc Triệu?”
“Sao mà người của hội đồng quản trị lại đến đây chứ?”
Lại còn không phải một người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Triệu Nhược Trúc liếc nhìn qua một lượt, hầu hết đều là những người trước đây làm náo loạn, cô ta dường như đã hiểu ra, không phải là đến để tìm cô ta.
Cô ta nghiêng người nhìn Thi Nhân: “Tìm chị kìa.”
“Tìm tôi sao?”
Thi Nhân kinh ngạc đứng lên, nhìn người vừa xuất hiện, cô có chút khôn Không phải hiện giờ Tiêu Khôn Hoằng đang họp cùng người của hội đồng quản trị sao?
“Bà Tiêu, hiện giờ cô có rảnh không?”
Thi Nhân sửng sốt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Là như vậy, khoảng thời gian trước tập đoàn xảy ra một chút chuyện, nhưng chúng tôi không biết rõ chân tướng sự việc, hiểu lầm cô, còn nói năng không tôn trọng cô.

Bây giờ chúng tôi biết được mình sai, nên muốn nói lời xin lỗi với cô ngay trước mặt mọi người.”
Hả?
Lúc này đầu óc Thi Nhân: “?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện