Chương 322
Khi nãy, lúc đang phát tiền có bé bánh bao lấy từ tay anh đã nói sẽ giữ gìn thật tốt.
Mới đi qua một vòng mà đã tiêu hết tiền rồi.
Con gái anh thật sự biết cách ra đề khó cho anh mà.
“Cha ơi ăn.
”
Bé bánh bao không hề để ý đến nguy cơ kinh tế của gia đình, vẫn cứ cười đưa bánh vào miệng anh, anh nể mặt nên cũng ăn một miếng.
Quá ngọt, nhiều dầu.
Chỉ có như vậy mà bán đắt đến thế?
Đứa bé thứ nhất, đứa bé thứ hai đến, sau đó quở trách em gái: “Em tiêu hết nhiều tiền như vậy mà chỉ mua được đĩa bánh này thôi à? Em quá ngốc rồi.
”
“Em không ngốc.
”
Đứa bé Bánh bao cũng nhận thấy được lỗi của mình, cô bé mở bàn tay nhỏ của của mình ra đưa tiền thừa lại: “Vậy đưa cho mọi người.
”
Mạc Tiểu Bắc nhận lấy không hề khách sáo gì, em gái đúng là một đứa phá gia chi tử.
Châu Chính Bắc chiến xong miếng thịt bò đầu tiên, sau đó cắt nhỏ ra rồi đặt ra đĩa: “Qua đây ăn.
”
Thời gian cũng đã sắp trưa.
Bé bánh bao vô lương tâm vẫn cứ vui vẻ ăn đồ ăn.
Có điều Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy số tiền đã ít đi, biểu cảm có chút ủ rũ.
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa đầu con trai lớn: “Rất nhanh sẽ kiếm lại được thôi.
”
“Rất khó đó cha ơi.
Mọi người đều tự cấp tự túc, rất ít người mua đồ.
” Có ai giống em gái thế này đâu, đi khắp nơi mua đồ ăn?
Bình thường bọn họ đều là đổi đồ ăn để ăn, không cần phải đưa tiền.
“Con trai, con phải biết, trên thế giới này không có chuyện gì là không thể, cũng không có tiền nào là không kiếm được.
Chỉ xem vốn của con có đủ không thôi.
”
Những lời Tiêu Khôn Hoằng nói, Mạc Tiểu Bắc như hiểu nhưng lại không hiểu, dù sao cũng là không hiểu rõ lắm.
Anh để con trai đi ăn đồ ăn, quay đầu đi lại bên cạnh Thi Nhân: “Đang làm gì đó?”
“Hấp bánh bao nè”
Bàn tay của Thi Nhân nặn ra được một con thỏ: “Anh xem có đẹp không?”
“Ừm, rất giống”
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô, cẩn thận nhìn kỹ lại, sao tay lại khéo léo thế này nhỉ?
Buộc tóc cho con gái cũng vậy, chuyện gì cũng đều làm rất tốt.
Bây giờ dùng bột mì làm ra những động vật nhỏ, cũng giống y như đúc.
“Anh làm gì vậy hả?”
“Tay của em rất khéo.
”
Người đàn ông trực tiếp nói, sau đó nhìn sang mấy con động vật nhỏ đã được làm xong ở bên cạnh, nhướng mày: “Mấy đứa nhỏ rất thích cái này?”
“Đúng vậy, nếu không anh nghĩ vì sao tôi lại giỏi làm mấy cái này, làm gì có ai trời sinh đã biết đâu.
”
Lúc trước cô cũng đã luyện tập rất lâu, làm lâu ngày cũng thành quen nên đương nhiên là biết.
Có lẽ là do mỗi một người khi làm cha mẹ đều sẽ học làm một vài thứ gì đó.
“Ban nãy con gái em tiêu hết tiền rồi.
”
“Tôi cũng không ngạc nhiên gì, con bé không có khái niệm gì đối với tiền bạc hết, tôi đã nói rất nhiều lần nhưng cũng không có tác dụng gì, anh nói với con bé vài câu đi, dạy dỗ nó một chút.
”
Tiêu Không Hoằng bỏ miếng thịt bò vào miệng cô: “Không cần thiết đâu.
”
“Sao lại là không cần thiết hả, lỡ như con bé quen thói tiêu tiền như nước thì phải làm sao?”
“Tôi nuôi nổi.
”
Dáng vẻ người đàn ông lý lẽ hùng hồn: “Con gái phải được nuôi dưỡng trong sung túc giàu sang.
”
“Nuôi dưỡng nó thành một vị thiên kim con nhà giàu kiêu ngạo ngang ngược hay sao?”
Thi Nhân không đồng ý với cách thức này, cô hy vọng con gái lớn lên đừng quá sai lệch.
“Con bé là con gái của Tiêu Khôn Hoằng tôi, có tư cách kiêu ngạo ngang ngược, người khác chỉ có thể lấy lòng nó.
”
“Nhưng tình bạn hoặc là tình yêu mà nịnh nọt lấy lòng thì đều không phải là thật.
Anh muốn sau này con bé luôn phải sống trời những lời dối trá à?”
Tiêu Khôn Hoằng ngây người, lần đầu tiên bị áp đến không còn gì để nói.
Lời nói Thi Nhân thành khẩn: “Chúng ta không có cách nào nuôi dưỡng được con bé cả đời, vì vậy đừng nên dạy hỏng con bé.
”
Mặc dù bé bánh bao nhìn có vẻ rất ngốc nghếch, nhưng lại rất thông minh.
Biết Tiêu Khôn Hoằng rất khoan dung với cô bé, vì thế mỗi lần gặp phải chuyện gì thì đều chạy đi tìm Tiêu Khôn Hoằng cầu cứu.
Tiêu Không Hoằng đối với mấy đứa trẻ vẫn luôn rất áy náy, nên luôn có suy nghĩ muốn bồi thường lại.
Đa số những yêu cầu của mấy đứa nhỏ thì chưa bao giờ từ chối, đều là thoả mãn hết.
Cứ tiếp tục thế này thì không được, sẽ dạy hư hết thói quen của mấy đứa nhỏ, cô không muốn con gái mình lại mang dáng vẻ của mấy nhân vật phản diện trong tiểu thuyết đâu.
“Em nói là được.
”
Tiêu Khôn Hoằng đưa miếng thịt cuối cùng vào miệng cô, mỗi lần gắp cho Thi Nhân thì anh cũng gắp cho mình một miếng, nhìn con vật nhỏ trong tay Thi Nhân: “Nặn thêm mấy cái bánh động vật nữa, đến lúc đó dễ kiếm tiền hơn.
”
“Bột mì này có rất