Chương 325
Cả đám quản lý đều vây quanh trợ lý Tiêu để hỏi.
Hôm nay thái độ của ông chủ cực kỳ lạ, chẳng lẽ ông chủ muốn tất cả bọn họ đều cuốn gói ra khỏi tập đoàn?
“Trợ lý Tiêu, anh là trợ lý của ông chủ, anh nói sớm xem ý của ông chủ là gì để chúng tôi còn chuẩn bị trước.”
Trợ lý Tiêu trả lời một cách bình tĩnh khi đối diện với những câu hỏi hoảng loạn của mọi người: “Ai nói với mấy người rằng ông chủ sắp bị đuổi việc mấy người.
Vì hôm nay tâm trạng của ông chủ đang vui vẻ nên mới thế.”
“Ông chủ đang có tâm trạng tốt ư? Điều này là không có khả năng.”
“Nhưng đúng là hôm nay tôi cũng cảm thấy tâm trạng của ông chủ rất lạ, lại còn cầm ngược tài liệu nữa cơ.”
Trợ lý Tiêu hắng giọng một tiếng: “Sao mấy người có thể nói như vậy hả, ông chủ là người như thế nào? Là người cầm ngược tài liệu cũng có thể xem hiểu nội dung.”
Anh ta làm trợ lý bên cạnh ông chủ nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng phải giữ lại chút hình tượng của anh trong lòng nhân viên chứ.
Sau đó anh ta nói tiếp: “Trước khi buổi họp diễn ra, bà chủ đã mang cơm trưa tình yêu đến, đã hiểu vấn đề chưa?”
“Đã hiểu, thì ra là thế.”
“Tôi từ lâu đã nghe nói quan hệ của ông chủ với bà chủ rất nồng nàn sâu sắc, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến.”
Trợ lý Tiêu cười gật đầu: “Về sau lời nói của bà chủ chính là đại diện cho lời của ông chủ.
Mọi người phải thông minh hơn chút.”
“Đã biết…Đã biết.”
Không ngờ ông chủ là người máu lạnh vô tình như vậy, bọn họ cho rằng chắc chắn anh sẽ phải sống cô đơn đến già, nhưng giờ đây lại thực sự gặp được tình yêu đích thực.
Thế giới này rộng lớn như vậy.
Đúng là không có chuyện gì là không thể xảy ra được.
Hôm nay, Tiêu Khôn Hoằng tan làm sớm trực đi đến nhà trẻ đón ba đứa nhỏ.
Ba bánh bao nhỏ nhìn thấy anh đến, chúng cực kỳ vui vẻ chạy đến chỗ anh giống như khi nhìn thấy pháo hoa.
Người đàn ông mỗi tay ôm một đứa, đứa còn lại ôm cổ anh.
Tiêu Khôn Hoằng cúi người bế ba đứa bé lên xe, anh đưa mấy đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn cho ba đứa: “Hôm nay đi học các con có ngoan ngoãn nghe lời cô giáo không vậy?”
“Con rất ngoan đó.”
Đứa bé thứ ba hay gây rối phá phách, mỗi lần trả lời thì cô bé cực kỳ nhanh, chỉ sợ bị túm bím tóc nhỏ của cô bé lại.
Tiêu Khôn Hoằng híp mắt lại nhìn ba đứa bé: “Sao cha lại nghe thấy được có một đứa bé không nghe lời, khi đến giờ ngủ trưa luôn đi quấy rầy đến những bạn khác?”
Đôi mắt tròn vo của Mạc Tiểu Khê chớp chớp: “Bởi vì mấy bạn kia đều không ngủ được mà ba.”
“Bạn đó có ngủ được hay không thì con cũng không nên đi trêu đùa bạn, con làm chuyện này là không đúng rồi.”
“Nhưng lần trước cậu ấy cũng đánh thức con dậy, nhưng cô giáo vẫn không nói bạn ấy.
Sao cha lại nói con cơ chứ?”
Bánh bao nhỏ bỗng thấy có chút khó chịu, cô bé cảm thấy miếng bánh ngọt đang cầm trên tay cũng không còn ngon nữa.
Mạc Tiểu Bắc đang cầm hoa quả trên tay nói chen vào một câu: “Đó là do em thường xuyên không nghe lời, cô giáo đương nhiên có cái nhìn phiến diện đối với em.”
“Em ghét cô giáo đeo kính kia.”
Bánh bao nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Tiêu Khôn Hoằng và nói: “Cha…cha, cha bảo cô giáo đừng đeo cái kính đó nữa được không?”
“Ừ, để cha về bảo với cô giáo.”
Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn giấy ra rồi tự lau miệng cho cô con gái nhỏ:” Con cẩn thận một chút, đừng để rơi vụn %3D ra ngoài, con quấn giấy ăn vào mà cầm.”
“Dạ, được ạ.”
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn cầm lấy, một giây sau đó thì chỗ bánh vụn trọng tay cô bé đều lọt vào khe ghế.
“Ôi, bánh rơi xuống rồi.”
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ cực kỳ lo lắng, lập tức duỗi bàn tay nhỏ ra nhặt lên.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy vụn bánh quy trên tay con gái, lông mày đều nhíu lại, cuối cùng anh đành phải thở dài, một tay ôm cô bé ngồi lên đùi anh: “Quên đi, con không cần phải nhặt, con ăn bánh trước đi.”
Một người đàn ông mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế về sự sạch sẽ, không bao giờ ăn trên xe.
“Không được rồi, ba sẽ tức giận.
Cha ơi… không phải con cố ý đâu.”
Bánh bao nhỏ biết nhìn mặt đoán ý nên khuôn mặt cô bé ngay lập tức nói xin lỗi.
Tiêu Khôn Hoằng cười cười nói: “Cha không có tức giận, không sao đâu.”
Chút việc nhỏ ấy không đáng để anh tức giận.
Khi Tiêu Khôn Hoằng đến đón con, anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nên cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để cho con làm bẩn trên xe.
“Cha, cha tốt nhất trên đời.”
Bánh bao nhỏ nhanh chóng hôn chụt một cái lên má anh, khóe miệng cô bé còn dính vụ bánh dính thêm cả nước miếng, dán lên mặt Tiêu Khôn Hoằng.
Người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ: “…”
Bây giờ anh còn có thể làm sao nữa, chỉ còn cách là nhịn xuống.
Anh không ngừng tự an ủi bản thân đây là con của anh, do anh sinh ra.
Ba đứa nhỏ ngồi trên xe nói chuyện rôm rả lần ăn uống đủ thứ.
Lông mày Tiêu Khôn Hoằng luôn nhíu lại, nhưng sau đó lại có thể bình tĩnh nhìn cảnh tượng lộn xộn, không có bất kỳ phản ứng lớn nào.
Có lẽ thói quen là một thứ đáng sợ nhất.
Chiếc xe trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Ba đứa bé nhanh chóng nhảy xuống xe, vừa chạy vừa thi nhau gọi mẹ, vội