Chương 327
Vương Ngọc San đi vào phòng bệnh của ông cụ.
Cô ta nín thở, nhìn xung quanh một chút, không có người nào cả, cũng không có bất kỳ điều gì dị thường cả.
Từ khi Tiêu Vinh bị bắt, sau khi Tiêu Khôn Hoằng trở mình xoay người, nhú người ở đây đối xử với ông cụ cũng không giống như trước nữa.
Điều này vừa đúng lúc là cơ hội của cô ta.
Vương Ngọc San cẩn thận từng li từng tí đi đến bên người của ông cụ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào ông già ở trên giường bệnh, chậm rãi duỗi hai tay ra về phía ông ta, chỉ cần lấy ống hô hấp xuống, thì ông cụ sẽ bởi vì thiếu dưỡng khí dẫn đến ngạt thở.
Chỉ là khi tay của cô ta đưa tới, ông cụ Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra.
Lập tức khiến cho Vương Ngọc San bị dọa phát sợ, cô ta hét lên một tiếng, sau đó vội vàng che miệng của mình lại, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh: Thế mà ông ta vẫn còn tỉnh sao? “Cô tới đây làm gì?”
Giọng nói của ông cụ Tiêu rất nhỏ, cũng không còn sức lực khi nói chuyện.
Mấy ngày nay, ông ấy đã không ăn được cơm, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để sống.
“Cháu, cháu tới nhìn ông một chút.”
Vương Ngọc San vội vàng tùy tiện tìm một cái lấy cớ, trái tim luôn đập mạnh không ngừng, vừa rồi thiếu chút nữa thì cô ta đã bị hù chết.
Đại khái là có tật giật mình, không dám nhìn ông cụ.
Ông cụ Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Cô muốn giết tôi, ngăn cản tôi sửa đổi di chúc có đúng không?”
“Tại sao ông lại muốn thay đổi di chúc, Tiêu Khôn Hoằng không thiếu cái gì cả, Hải Đào tốt xấu gì cũng đã gọi ông là cụ mấy năm nay rồi, không phải là ông vẫn luôn rất thích nó sao? Chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự quan trọng đến như vậy sao?”
Vương Ngọc San quả thật muốn phát điên lên rồi.
“Một thằng con hoang mà thôi, có tư cách gì kế thừa tài sản của tôi chứ? Ta sẽ không để cho người đàn bà độc ác như cô đạt được tài sản đâu, tôi muốn để cho cô chỉ có thể trơ mắt nhìn số tiền mấy trăm triệu, biến mất ở trong tay cô, có muốn chạm vào cũng không thể chạm vào được nửa phần đâu.”
Ông cụ Tiêu hận Vương Ngọc San đến chết.
Lúc trước đều là bởi vì người phụ nữ chết tiệt này, là cô ta giả mạo thân phận của Thi Nhân, còn mang thai một thằng con hoang, đến giả mạo là con cháu của nhà họ Tiêu.
“Một người phụ nữ chết tiết thích giàu có, tôi sẽ không để cho cô đạt được mục đích đâu, cô đừng mơ tưởng có được một phân tiền.”
Ông cụ chửi ầm lên, cảm xúc rất kích động.
Vương Ngọc San cắn răng, đáy mắt hiện lên một vòng sát ý, cô ta đột nhiên quay đầu đi đến bên người của ông cụ, rút máy hô hấp ra.
Lập tức, sắc mặt của ông cụ liền thay đổi, hai tay không ngừng vung vẩy, muốn lấy máy hô hấp lại.
Vương Ngọc San đứng nhìn ở ngay bên cạnh, biểu cảm lạnh lùng: “Nếu ông đã tự tin như vậy, vậy thì ông cứ chết đi trước đi.
Di chúc là của tôi, các người ai cũng đừng hòng cướp đi số tiền kia, tất cả đều là tôi.”
“Phù, phù, cô…”
Ông cụ Tiêu há miệng lớn, giãy dụa hô hấp, nhìn chằm chằm vào Vương Ngọc San, tròng mắt đều trợn lồi ra.
Vương Ngọc San lùi về sau một bước: “Nếu như ông không muốn thay đổi di chúc, để lại tài sản cho Hải Đào, có lẽ tôi sẽ còn hầu hạ ông cho đến khi tắt thở.
Nhưng đáng tiếc, đến cả việc có nuôi một con chó thì ông cũng phải cho ít tiền chứ, nhưng ông lại máu lạnh như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình.”
Mười phút, ông cụ vẫn luôn không ngừng giãy dụa.
Sau đó động tác dần yếu đi, hai cách tay đang quơ lên dần rũ xuống, biểu đồ nhịp tim cũng đã biến thành một đường thẳng.
Vương Ngọc San luôn chăm chú nhìn cho đến khi ông cụ chết đi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Cô ta tỉnh táo đi lên phía trước, sắp xếp cái chăn cho đúng, sau đó đeo máy hô hấp lên cho ông cụ, để miễn cho việc bị người khác phát hiện ra điều khác thường.
Một ông già hấp hối sắp chết, bỗng nhiên chết thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng từ giờ trở đi, tài sản sẽ thuộc về cô ta.
Từ nay về sau cô ta sẽ có tiền tiêu không hết!
Cả người của Vương Ngọc San đều đang đắm chìm trong sự điên cuồng, có lẽ lúc ban đầu cô ta còn có một chút sợ hãi, nhưng bây giờ ván cũng đã đóng thành thuyền, cô ta chỉ có thể đánh cược một lần.
Ngay sau khi cô ta sắp xếp tốt hiện trường, cô ta quay đầu liền thấy một đứa bé trai đứng ở cạnh cửa, lập tức thiếu chút nữa đã dọa đến mức cả hồn vía của cô ta đều bay lên.
Sắc mặt của Vương Ngọc San tái nhợt, liền vội vàng đi tới đưa Hải Đào về phòng.
Đóng cửa lại, cô ta cúi đầu nhìn Hải Đào: “Vừa rồi cái gì con cũng không thấy, biết chứ? Nếu có ai hỏi con, con phải nói tối hôm qua ngủ thiếp đi, không biết chuyện gì cả.
Con trai, con tin tưởng mẹ, những ngày tháng an nhàn của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Vương Ngọc San