Chương 337
Thời gian vẫn còn sớm, trách không được anh không có gọi điện thoại cho cô.
Thi Nhân nằm xuống xem tin tức trên Facebook một lúc, chủ đề hôm qua cực kì được quan tâm, thậm chí còn biến thành toàn dân thảo luận.
Cô đã xem lại những tin nhắn đó, phát hiện ra có không ít người có tình trạng giống với Tiêu Khôn Hoằng.
Trong nhà có mấy anh em, nhưng là một bát nước bưng bất bình.
Giống như việc mua nhà cửa, tu sửa phòng ốc, hoặc là tiền cưới vợ cho lễ hỏi đều xuất hiện những tình huống khác nhau.
Bằng cách này, sẽ có rất nhiều người sẽ không để mắt tới Tiêu Khôn Hoằng nữa.
Thi Nhân thở phào, điều này là tốt nhất.
Nhưng mà tin tức liên quan đến việc ông cụ qua đời, vẫn chú ý rất nhiều người.
Lúc này, còn có người đưa ra vấn đề về quyền thừa kế của ông cụ Tiêu, bây giờ Tiêu Vinh đã bị bắt, ông cụ qua đời, cho nên di sản đều để lại cho đứa con nuôi kia?
Thi Nhân nhìn đến đây, nhớ tới Vương Ngọc San.
Dựa theo tính cách của Tiêu Khôn Hoằng, là không thể nào để lại quyền thừa kế cho Hải Đào, sẽ không tiện nghi cho Vương Ngọc San.
Chỉ là đáng thương đứa bé Hải Đào này.
Bây giờ nhà họ Thi gia cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.
Nhưng mà Hải Đào không phải là người gây ra chuyện này, còn chưa từng lộ mặt trước công chúng, mọi người cũng chỉ biết là con nuôi, hoặc là suy đoán là con ruột của Tiêu Khôn Hoằng.
Chuyện này, cũng không dễ dàng xử lí.
Hải Đào cũng trạc tuổi với ba bọn trẻ, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt.
Thi Nhân suy nghĩ lung tung nửa ngày, sau đó rời giường, bây giờ cũng đến lúc ba đứa nhỏ đi học.
Cô tự mình đi gọi ba đứa nhỏ rời giường, thay quần áo cho chúng đi học.
“Mẹ, tối hôm qua hai người đi làm cái gì vậy?”
Đứa bé nhỏ trăng trắng mở mắt ra đã thấy mẹ, ánh mắt lập sáng lên, vội vàng ôm cổ của Thi Nhân không thả, hôm qua ba với mẹ đều không ở đây, đứa bé có chút nhớ hai người đâu.
Thi Nhân nhìn ba đứa nhỏ, sau đó ngồi ở trước mặt bọn chúng: “Mẹ có chuyện muốn nói với các con.”
Mạc Tiểu Bắc: “Mẹ, mẹ có việc gì cứ việc nói thẳng, mặc dù chúng con là đứa trẻ nhỏ, nhưng cũng là người lớn nhỏ rồi.”
Mạc Tiểu Nam cũng đi theo gật đầu nhẹ.
“Vậy thì tốt, chuyện là như thế này, ông nội của các con vừa mới qua đời.”
Mạc Tiểu Khê: “Ông nội của cha? Là ai vậy?”
Mạc Tiểu Bắc: “Ông nội của cha?”
Mạc Tiểu Nam: “Ông nội của cha, chúng con kêu là gì?”
Thi Nhân sờ lên đầu của đứa con thứ hai: “Gọi cụ nội nha.”
Mạc Tiểu Khê mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra gọi là cụ nội.”
Các thế hệ này cũng thật phức tạp, có chút không rõ ràng.
Thi Nhân nhìn bọn trẻ: “Ông cụ đã qua đời, hai ngày nữa sẽ được chôn cất, các con có muốn đi ông cụ một đoạn đường không?”
Mạc Tiểu Bắc bĩu môi: “Nhưng ông cụ không thích chúng con.” Mạc Tiểu Nam cũng gật đầu theo: “Trước kia còn chửi chúng con, mắng mẹ nữa.”
Trong trường hợp như thế này, thật ra bọn trẻ không thực sự muốn đi.
Tại vì ông cụ đã không thích bọn trẻ, vì cái gì mà bọn trẻ muốn đi lại gần.
Thế giới của trẻ con rất ngay thẳng, nếu bạn không thích tôi, vậy tôi cũng không cần chơi đùa với bạn.
Mạc Tiểu Khê vẫn còn nhỏ không thể nhớ được nhiều việc như vậy, chỉ có thể gật đầu theo các anh trai, dù sao mấy anh trai nói gì cũng đúng.
Thi Nhân đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
Cô nói một cách nghiêm trọng và thành khẩn: “Mẹ cũng biết, nhưng mà ông cụ cũng đã qua đời.
Dựa theo đạo lý mà nói, mọi người cũng phải đi trình diện.
Nếu không mọi người sẽ đàm tiếu, sẽ nói xấu cha của các con.”
“Không cho phép nói xấu cha.”
Mạc Tiểu Khê sốt ruột, tại sao những người kia lại muốn nói xấu cha vậy, rõ ràng chuyện này cũng không có quan hệ gì với cha.
Thi Nhân sờ lên đầu con gái nhỏ: “Không có cách nào, thế giới của người lớn chính là như vậy, có những quy tắc nhất định phải đi tuân thủ.”
Ba đứa nhỏ không nói chuyện.
Nhưng mà em trai và em gái đều nhìn về Cát Cát Mạc Tiểu Bắc, dù sao đứa bé cũng là anh cả, cũng là đứa trẻ chiều bòn nhỏ nhất.
Mạc Tiểu Bắc nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nhìn cô: “Mẹ, mẹ muốn chúng con đi sao?”
“Mẹ với cha đều tôn trọng ý kiến của các con.”
“Nếu như các con không đi, sẽ có người xấu cha đúng hay không?”
“Không sai, nhưng mà cũng không có quan hệ gì, cha mẹ tôn trọng ý nghĩ của các con.”
Thi Nhân biết mấy đứa trẻ tương đối sớm quen, cũng rất thông minh, cho nên rất nhiều chuyện cô đều không giấu diếm mấy đứa nhỏ, cô chia nhỏ và giảng đạo lý cho mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ tham gia vào những chuyện này, dần dần trưởng thành.
Mạc Tiểu Bắc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Vậy được rồi.”
Thi Nhân lộ ra vẻ mặt vui