Chương 347
Tiêu Vinh không phải đã bị bắt rồi sao?
Nghe nói gần đây sẽ bắt đầu được bí mật thẩm phán, e rằng cả đời này sẽ không thể ra khỏi đó rồi, cho dù không bị kết án tử hình, thì mấy chục năm sau khi Tiêu Vinh ra khỏi ngục.
cũng không thể tạo ra cơn sóng nào nữa.
Tại sao Tiêu Vinh vẫn cứ âm hồn bất tán kia chứ?
Lúc này, người trong ban giám đốc mới sâu sắc ý thức được Tiêu Vinh rốt cuộc lợi hại đến mức nào, khi đó nếu như Tiêu Vinh thắng, hiện tại e rằng tập đoàn đã bị nhà họ Hách khống chế rồi.
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng không xuất hiện tại thời điểm đấu thầu, như vậy cuộc đấu thầu này nhất định sẽ bị nhà họ Hách giành được.
Đến lúc đó tập đoàn Quang Viễn phải làm sao bây giờ? Mắt nhìn Tiêu Vinh không hề quan tâm đến tập đoàn Quang Viễn chút nào, những giá thầu được đưa ra trong cuộc đấu thầu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy có vấn đề, căn bản không hề bỏ tâm ra làm.
Tiêu Vinh cùng nhà họ Hách hợp tác, căn bản đã là mối nguy đối với tập đoàn Quang Viễn.
Mắt thấy Tiêu Vinh lợi hại như vậy, lúc đó nếu chịu giúp tập đoàn Quang Viễn một chút, chẳng lẽ cũng không được hay sao?
Nhưng với những hành vi của Tiêu Vinh lại hoàn toàn không có suy nghĩ này, khi đấu thầu nhìn thái độ của Tiêu Vinh đã rất rõ ràng rồi.
Tiêu Vinh căm ghét Tiêu Khôn Hoằng đến như vậy, xem chừng là đang muốn kết hợp với nhà họ Hách, rồi cùng nhau phân chia tập đoàn Quang Viễn, căn bản là không có ý muốn tạo cho tập đoàn Quang Viễn càng thêm lớn mạnh hơn.
Nhóm cổ đông này đều là dựa vào tập đoàn Quang Viễn để kiếm tiền.
Nếu như tập đoàn Quang Viễn không còn nữa, bọn họ biết làm gì mà sống đây?
Tiêu Vinh người đàn ông này thật sự là quá nguy hiểm đi, quả thật chính là ác ma mà, khi đó đã bị bắt rồi mà vẫn còn có thể trốn thoát được.
Sau khi bị bắt trở lại, Tiêu Vinh vẫn có thể ở bên ngoài giở những trò này, điều này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nhắc đến Tiêu Vinh, người trong ban giám đốc đều đồng loạt ngậm miệng lại.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn những người có mặt tại đây nói: “Phía bên Tiêu Vinh sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.
Đợi khi anh ta được nhốt vào trong đó, những thứ này sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa.
Nhà họ Mạc cũng sẽ không có ý kiến về sự hợp tác của chúng ta vì chút chuyện nhỏ này đâu.”
Những người trong ban giám đốc cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Mau để Tiêu Vinh đi lấy cơm hộp đi, cũng đừng bao giờ để anh ta ra ngoài hại người nữa.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục cuộc họp, sau đó trong khi tạm dừng nghỉ ngơi, thì trợ lý Tiêu đi tới nói: “Ông chủ, anh nhìn facebook đi, bà chủ đã đăng bài phát biểu ở trên đó.”
Vợ mình đang bênh vực cho mình sao?
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, mở facebook và quả nhiên nhìn thấy bài phát biểu của Thi Nhân.
Đoạn bài đó rất dài, Tiêu Khôn Hoằng đều từng chữ một mà đọc cho hết.
Ánh mắt anh trở nên ấm áp hơn rất nhiều, quả nhiên vợ mình đã vì mình mà rất nhiều việc, cô lại giúp mình che giấu đi những chuyện của năm năm về trước.
Mặc dù không phải bởi vì Hải Đào.
Nhưng trước đây quả thực cũng là bởi vì đứa trẻ đó, mà Vương Ngọc San đưa ra để làm trò tính toán ông cụ nhà họ Tiêu.
Nhưng Thi Nhân đã đứng ra thay mặt Tiêu Khôn Hoằng lên tiếng và bênh vực anh.
Một nụ cười thoáng qua trong đáy mắt của người đàn ông, anh dùng điện thoại di động chia sẻ bài đăng facebook của cô vợ mình: “Mùa đông đội mũ thì ấm hơn.”
Rất nhanh sự tương tác giữa hai người này cũng được cư dân mạng phát hiện ra.
“Trời ơi, chủ tịch Tiêu nhây đến như vậy sao?”
“Tất cả các trang mạng đều đang tụ tập lại cười nhạo anh bị cắm sừng, kết quả là hai người họ còn rắc cẩu lương được nữa sao?
“Tôi đột nhiên cảm thấy chủ tịch Tiêu rất dễ thương, nếu đổi thành những người đàn ông khác e là lúc này đã thẹn quá thành giận rồi.
Anh lại còn thể hiện tình cảm với vợ của mình được nữa chứ.”
Mặc dù chuyện này nhìn trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng nếu như Tiêu Khôn Hoằng không có ý kiến gì, thì người ngoài cũng chỉ có thể xem náo nhiệt mà thôi.
Sấm sét trời đổ mưa, nhân tiện còn ăn thêm một bịch cẩu lương nữa.
Rất nhanh, di chứng của vụ việc này đã đến rồi.
Phía bên Vương Ngọc San xảy ra chút vấn đề, đề nghị muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng.
Trợ lý Tiêu nhận được tin tức: “Ông chủ, phía bên Vương Ngọc San muốn biết về chuyện của Hải Đào, nói muốn xác nhận chuyện của đứa bé.”
Đây chính là kế hoạch của Tiêu Vinh, anh ta muốn dùng đứa trẻ để Vương Ngọc San đổi lại lời khẩu cung.
Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyện này cứ giao cho vợ tôi xử lý đi.”
“Ông chủ?”
Trợ lý Tiêu có chút nghi hoặc, tại sao đột nhiên lại phải giao cho bà chủ đi xử lý chứ?
Tiêu Khôn Hoằng đóng tập tài liệu trong tay lại: “Chuyện này tôi