Chương 361
“Trời ơi, tại sao anh lại như vậy, còn theo chủ nghĩa bá đạo như vậy.”
Thi Nhân một tay đẩy người ra, đỏ mặt nhảy ra ngoài: “Ngày hôm qua em rất vui, không có chuyện không vui gì cả.”
“Em thiếu đòn phải không?”
Tay của Tiêu Khôn Hoằng bị đẩy ra, anh nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh: “Nếu không phải em cảm thấy không vui, thì tại sao hôm nay mấy đứa nhỏ lại đặc biệt chạy đến công ty?”
“Chuyện này em còn muốn hỏi anh đấy, tại sao các con lại đột nhiên chạy đến công ty? Làm hại em lo lắng vẩn vơ suốt nửa ngày, còn tưởng rằng anh đưa bọn chúng tới đó nữa đấy.”
“Anh còn tưởng rằng bọn chúng là do em đưa tới, bọn chúng đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng họp.”
Hai người lớn đưa mắt nhìn nhau, hóa ra là bọn trẻ đã tự ý ra quyết định.
Thi Nhân che đầu: “Đôi khi bọn chúng cứ luôn thích hành động bất ngờ như vậy, như vậy vui lắm sao?” “Đây cũng không phải là một thói quen tốt.”
Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng hơi híp lại, đám nhỏ nghịch ngợm quá thì biết phải làm sao, nhất định phải dạy cho một bài học mới được.
Bây giờ còn nhỏ như vậy mà đã coi trời bằng vung rồi, sau này lớn lên còn không biết sẽ làm ra những chuyện gì, có lẽ vẫn không biết sợ là gì mà.
Anh lên tiếng nói: “Về chuyện này em đi dạy dỗ bọn chúng đi.”
“Tại sao lại phải do em mang danh kẻ xấu này chứ, anh đi không được sao?”
Thi Nhân cảm thấy anh thực sự rất nham hiểm.
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Ông Tiêu à, em đã quản mấy đứa nhỏ gần hơn năm năm qua rồi, bây giờ nên đến lượt anh đấy.”
Cô chớp chớp mắt, đôi mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Tiêu Khôn Hoằng chống đầu: “Có một chuyện có thể em không biết.
Lúc trước khi còn ở Thiên Thượng số một, đám nhỏ từng lẻn ra ngoài tự mình bắt taxi đến tập đoàn tìm anh.”
“Làm sao có thể được.”
Thi Nhân lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước đó: “Nhưng bảo mẫu chưa từng nhắc đến chuyện này.”
“Bảo mẫu ngủ say rồi.”
Anh tiếp tục nói: “Lúc đó bọn chúng trèo từ cửa sổ đi ra ngoài, sau đó lấy sơn của em mua, đi đến chỗ để xe của anh, còn đổi hết tất cả các màu xe của anh.”
Thi Nhân che miệng lại, bị trái cây làm cho sặc rồi.
Còn có chuyện này sao? Tại sao cô hoàn toàn không biết gì cả.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra: “Chẳng trách em luôn cảm thấy lớp sơn mình mua bị lãng phí rất nhanh.
Hóa ra bọn chúng đều lấy hết đi sử dụng lên xe của anh.”
“Em không phát hiện chứ gì.”
“Em hoàn toàn không biết, tại sao anh không nói với em sớm hơn?”
Tiêu Khôn Hoằng híp mắt: “Khi đó em có chịu nghe lời anh nói không? Về sau em còn nói dối anh là bản giám định quan hệ cha con là giả nữa kìa.”
Nhắc tới chuyện này, Thi Nhân có chút chột dạ.
Nửa ngày sau, cô mới lắp bắp nói: “Em làm như vậy còn không phải là phòng ngừa anh giành con với em sao.
Em khó khăn lắm mới nuôi lớn bọn chúng, nếu bị anh cướp mất đi rồi, em biết sống thế nào?”
“Em sai rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn cô: “Anh không chỉ là muốn cướp các con đi, anh còn muốn cướp cả người mẹ đi theo nữa, giống như bây giờ vậy.”
Làm sao anh có thể chỉ muốn các con, mà không muốn cô?
Ánh mắt Thi Nhân chợt lóe lên, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đến sau này thì sao? Làm sao anh biết được bọn chúng lẻn ra khỏi biệt thự, rồi còn trèo cửa sổ nữa?”
Nói tới đây, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Anh theo dõi em?”
Nếu không phải là theo dõi, thì làm sao Tiêu Khôn Hoằng có thể biết rõ đến như vậy?
Khụ khụ, lần này đến phiên Tiêu Khôn Hoằng chột dạ, anh nhàn nhạt nói: “Anh làm vậy là để bảo vệ sự an toàn của các con của mình, lúc đó anh cũng rất sửng sốt chứ.”
“Lá gan của Ba Bánh Bao nhỏ cũng thật lớn quá đi.
Bọn chúng cứ thế bắt taxi đến bên ngoài tập đoàn của anh sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn thành công lừa được bảo vệ và lẻn vào nhà để xe của anh.”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, khóe miệng Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch lên: “Thoạt nhìn đã biết là thường hay tái phạm rồi.
Ba người phối hợp rất ăn ý.
Bé hai phụ trách hack hệ thống camera giám sát của nhà để xe ở chỗ anh, bé ba phụ trách tỏ vẻ dễ thương, còn bé lớn phụ trách nhiệm tổ chức kế hoạch, viết ba chữ kẻ bạc tình lên trên xe của anh.” Thi Nhân che trán, thật khiến người cảm thấy đau đầu.
Cô còn không biết rằng Ba Bánh Bao nhỏ lại làm ra chuyện nguy hiểm đến như vậy.
Cô cứ nghĩ tại sao mình lại bị bại lộ nhanh đến vậy, hóa ra là do Ba Bánh Bao nhỏ này đi gây trở ngại.
Thi Nhân vừa tức giận vừa buồn cười, cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Sau đó thì sao, anh có thấy vui không?”
Cô nhớ đến tin tức mà cô xem lúc đó, nói rằng bên ngoài xe của một ông phú hào nào đó, có những vết vẽ nguệch ngoạc rất ấu trĩ.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn chính là xe của Tiêu Khôn Hoằng.
“Đám trẻ thật sự đã viết