Chương 366
Một lúc lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới xoay cây bút trong tay, chậm rãi nói: “Cậu tìm được ở đâu?”
Dựa theo địa chỉ mà Tiêu Vinh đưa cho, nhưng không tìm thấy.
Trước đây quả thật quản gia Tiêu đã từng sống ở đó, nhưng mấy ngày sau lại đột nhiên biến mất, trùng với thời gian bọn họ đi tới tìm ông ta.
Chuyện này cũng quá trùng hợp đi.
Tiêu Vinh lại đang giở trò gì? Nhưng may mắn là vài ngày sau họ vẫn tìm thấy được ông ta.
“Tại một phòng khám gần đó, ông ta bị xe ba gác đâm trúng ở lại phòng khám không chịu trở về.
Bởi vì là người lớn tuổi không nơi nương tựa mới chuyển đến nên cũng không ai để ý đến hành tung của ông ta.”
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: “Có hỏi được cái gì không?”
“Ông ta không nói, chỉ yêu cầu muốn một khoản tiền lớn, đồng thời làm giấy tờ di dân cho ông ta.”
Chậc, ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lùng: “Lòng tham không đáy”
Hiện tại đã mất trắng tất cả, rồi còn dám đề yêu cầu với anh.
Bịch, cây bút trong tay Tiêu Khôn Hoằng rơi xuống bàn, ánh mắt anh bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
“Ông chủ, anh có muốn dạy cho ông ta một bài học không?”
“Không cần.”
Tiêu Khôn Hoằng phụt cười: “Cứ dựa theo lời ông ta nói mà làm đi.”
“Ông chủ, tại sao anh lại đồng ý ông ta dễ như vậy?”
Rõ ràng hiện tại quản gia Tiêu đã không còn bất cứ đường lui nào nữa, một khi ông cụ mất, ông quản gia sẽ không còn người để nương tựa nữa.
Từ lúc ở bệnh viện, ông quản gia đã bí mật giao dịch với Tiêu Vinh, rồi lén lúc bỏ đi.
Từ sự việc này có thể nhìn ra được.
Lòng người luôn ích kỷ như vậy.
Ngay cả những người già đã ở bên cạnh ông cụ nhiều năm như vậy, cũng vẫn sẽ sợ hãi cái chết.
“Một khi con người đã quen với cuộc sống an nhàn sung túc, thì sẽ lại sợ mất đi.
Chỉ khi còn có hy vọng, thì mới có điểm yếu.”
Sở dĩ ông quản gia lúc này còn dám mở miệng đòi điều kiện, chính là do ông ta đã không còn gì phải lo lắng nữa nên mới dám làm liều.
Bởi vì bản thân đã không còn gì cả, cho nên mới không sợ mất đi cái gì nữa.
Nhưng một khi đã đồng ý với điều kiện của đối phương, thì đối phương sẽ không phải là không còn gì nữa, bọn họ sẽ sợ mất đi con bài của mình, sau đó bọn họ sẽ ngoan ngoãn giao nộp những thứ trong tay mình ra.
“Bên chỗ Tiêu Vinh thế nào rồi?”
“Người còn chưa tỉnh lại, tôi đã sắp xếp rất nhiều người đến canh chừng anh ta, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta có cơ hội chạy thoát.”
“Tốt lắm.”
Đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng lóe lên một tia sáng, anh cũng muốn xem thử xem Tiêu Vinh còn có thể làm được gì.
Chỉ là anh không ngờ rằng Tiêu Vinh lại có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.
Chậc chậc, thế thì Tiêu Vinh anh còn có con bài nào nữa đây?
Thời gian thoáng qua đã đến giờ tan làm, Tiêu Khôn Hoằng nhìn bầu trời bên ngoài, trời đã bắt đầu trở tối.
Những ngày trong mùa đông ngày càng trở nên ngắn lại.
Anh kéo cà vạt, cũng không biết rằng lúc này vợ mình đã tan làm chưa, anh gửi cho Thi Nhân một tin nhắn zalo, sau đó đợi cô trả lời.
Lượng công việc của bộ phận thiết kế không hề ít, cô lại cứ khăng khăng lựa chọn trở về ngay lúc này.
Lúc này, Thi Nhân đang bận rộn ở bộ phận thiết kế.
Vào buổi chiều, cô đã cùng Triệu Nhược Trúc thảo luận về tất cả đối tác hợp tác trong khoảng thời gian này, đồng thời phân chia riêng các khách hàng đã hủy hợp tác và phân tích các trường hợp riêng biệt.
Vì có quá nhiều đối tác hợp tác nên chỉ riêng việc sắp xếp lại thôi cũng đã mất rất nhiều thời gian.
Thi Nhân nhìn những tập tài liệu này, cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nếu như không chỉnh lý lại, thì làm sao có thể biết được vấn đề đang tiềm ẩn ở bên trong là gì và làm sao có thể đàm phán lại hợp tác với phía đối tác đây?
Nhưng nếu như tất cả đều phải chỉnh lý lại, thì cần phải hao phí rất nhiều thời gian.
Chắc chắn sẽ không thể hoàn thành trong khoảng thời gian mà Tiêu Khôn Hoằng quy định được.
Chuyện này có chút khó xử lý đây.
“Giám đốc Mạc, nếu không hôm nay chúng ta tạm thời làm tới đây đi, thời gian cũng muộn rồi.”
Thi Nhân nhìn vào điện thoại, lúc này cô mới phát hiện đã hơn bảy giờ tối, hơn nữa điện thoại cô còn có một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của Tiêu Khôn Hoằng gửi đến, hỏi mình đã tan làm chưa.
Cô bấm vào trả lời: “Lập tức.”
Thật đáng ngạc nhiên, anh lại không có trực tiếp đi xuống đây tìm mình, dù sao công việc của mình vẫn chưa xong, ông sếp lớn tới đây đón người, ảnh hưởng không tốt lắm.
Khi còn ở trong công ty, cô cũng là nhân viên của tập đoàn và là tổ trưởng của bộ phận thiết kế.
Thi Nhân đứng dậy: “Được thôi, vậy hôm nay chúng ta cứ làm đến đây đi, tôi sẽ trở về suy nghĩ xem có còn cách nào khác nữa hay không.
Nếu như sửa sang hết tất cả các phần tài liệu này, như vậy chúng ta cũng không có thời gian làm những việc khác