Chương 383
Tiêu Khôn Hoằng chưa từng nhấp vào liên kết kia, đó là lý do vì sao anh nói không có tin tức gì mới trong ngày hôm nay, điện thoại cũng không gọi.
Hóa ra là đi hẹn hò với người yêu cũ! Thi Nhân, cô đúng là rất giỏi!
Vì đột nhiên phát sinh thêm chuyện này mà bầu không khí càng trở nên yên ắng hơn bao giờ hết, bây giờ cũng chẳng ai nghĩ tới mợ Tiêu đang có nhiều chuyện không rõ ràng với người đàn ông ngoài kia, lại còn bị phóng viên ập tới chụp ành.
Đây rõ ràng không phải là để cho Tiêu Khôn Hoằng mọc hai cái sừng trên đầu sao? Loại chuyện như này thực sự khiến cho người đàn ông không có cách nào có thể chịu đựng nổi.
Không lâu sau, có một người lên tiếng: “Tổng giám đốc Tiêu, hay là anh đến quán bar Ánh Trăng uống một chút cho khuây khỏa đi?”
“Đúng vậy! Nếu muốn có một cuộc sống vui vẻ thì phải luôn có hai cái sừng trên dấu.”
Những lời này vừa được nói ra, lập tức có người hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc là người này đang nói cái gì vậy, làm sao lại có thể nói ra những lời như thế.
Người này thực sự không sợ chết mà! Đừng nói là không ai thấy sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng đang ngày càng tối sầm lại đấy chứ?
Tiêu Khôn Hoằng siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”
Tiêu Khôn Hoằng lập tức đi ra khỏi phòng khách, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào cũng không thể so được với sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh lúc này.
Trợ lý Tiêu nhin thấy vẻ mặt của anh thì sợ hãi đi theo.
Chuyện gì đang xày ra vậy, hai người này đã chiến tranh lạnh mấy ngày nay rồi, trước mắt có thể hòa giải được luôn thì kết quả lại xày ra việc ngoài ý muốn.
Rốt cuộc là có chịu hòa giải hay không đề mọi người còn có thể sống dễ chịu hơn?
Tiêu Khôn Hoằng đi một mạch đến quản bar Ánh Trăng, bao nguyên tầng cao nhất của tòa nhà, gọi rất nhiều các cô gái xinh đẹp đến.
Một số người đang thì thấm bàn tán liệu có phải Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân có vấn đề trong tình cảm rồi hay không? Thi Nhân biết về những tiêu để bài báo trên internet là nhờ Mạc Từ Tây.
Khi nhìn thấy những bài báo dài, bỗng nhiên đầu dc cô như muốn nổ tung, cô đã từng nói rằng cô có một dự cảm không lành và nó thực sự đã xảy ra.
Tất cả những thứ này nghĩa là sao? Cô đến khách sạn là để gặp bà Hách,
Mạc Từ Tây nói: “Chị à, chuyện này không dễ xử lý lắm, chủ yếu là phụ thuộc vào phía Tiêu Khôn Hoằng.
Chị cũng sơ suất quá, cho dù có chuyện muốn nói cũng không nên đến những nơi dễ hiểu lầm như khách sạn.
Dù gì cũng nên gọi bạn bè hoặc bảo vệ đi theo để tránh hiều lầm.”
Thi Nhân lấy tay đỡ lấy đầu của mình.
Cô nói: “Việc này hoàn toàn khác xa so với những gì mà các nhà báo đăng tin, chị đi đến khách sạn là để gặp bà Hách thôi mà!”
Thi Nhân giải thích.
Mac Từ Tây thở dài: “Em có thể tin tường chị, nhưng chắc chắn người ngoài sẽ không tin chị.
Làm sao bà Hách lại có thể ở đấy đưoc? Chang le nhà họ Hách không có biệt thự ở khu đó sao?”
“Chị cũng không rõ lắm, nhưng Hách Liên Thành nói là Tiêu Khôn Hoàng làm.”
Thi Nhân cũng không biết Tiêu Khôn Hoàng đã làm cái gì mà uy hiếp nhà họ Hách đến mức đường cùng như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, địa điểm gặp lại là khách sạn thì Thi Nhân có nhảy xuống sông Sài Gòn cũng không thể tẩy sạch được lỗi lầm của mình gây ra.
“Chị à, chuyện này Tiêu Khôn Hoằng có biết không vậy? Nếu như anh ấy biết thì em khẳng định là không có vấn để gì cả.
Mặc kệ người bên ngoài có nghĩ thế nào thi quan hệ của hai người cũng không xày ra vấn để gì cà.” Thi Nhân dừng lại một chút: “Chắc em cũng biết gần đây chị với anh ấy đang chiến tranh lạnh đúng không?”
Vốn dĩ là cô muốn nói cho Tiêu Khôn Hoằng nhưng cuối cùng lại chưa thể nói.
Cuối cùng thì bây giờ cũng có thể nói được rồi.
“Chị à, bây giờ chị nên đến gặp Tiêu Khôn Hoằng để nói rõ mọi chuyện, còn lại thì đều có thể giải quyết sau.”
“Chị biết rồi.”
Thi Nhân nhìn thấy những bình luận này, đột nhiên cảm thấy đau đầu nhức óc, không những thể cô còn để một phóng viên theo dõi cô, đây là do cô đã quá sơ suất.
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào khung nói chuyện của cô với Tiêu Khôn Hoằng.
Sau khi chỉnh sửa mất một lúc lâu, cô cũng không biết nên nói cái gì với anh, cuối cùng lại xóa hết những gì vừa viết đi,
Thi Nhân nghĩ ngợi một lúc, bản thân cô không làm việc gì sai thì sao phải sợ cái gì chứ?
Cô trực tiếp gọi cho Tiêu Khôn Hoằng, chuyện này tốt nhất vẫn là nói trực tiếp, điện thoại vang lên vài tiếng tút, sau đó được kết nối: “Xin chào!”
“Cô là?”
Thi nhân ngần cả người, tại sao lại là một người phụ nữ nghe điện thoại?
Cô cố gắng đè nén những nghi ngờ trong lòng: “Cho hỏi Tiêu Khôn Hoằng đâu a?”
“Tổng giám đốc Tiêu đã uống nhiều rồi, cần được nghỉ ngơi.
Tôi với anh ấy giống nhau, nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
Thi Nhân cười lạnh một cái, sau đó cúp điện thoại.
Giống nhau cái con khi! Tiêu Khôn Hoằng,