Chương 391
Trên tầng cao nhất hầu như không còn ai cả.
Sau khi họp xong, mọi người đều lần lượt thu dọn đồ đạc rồi tan làm.
Thi Nhân bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy cánh cửa phòng nghỉ đang mở ra, cậu con trai cả và con trai thứ hai đang ngồi trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh, cầm hoa quả và bánh trái trên tay.
Cô bước tới nhìn thấy Mạc Tiểu Khê đứa con thứ ba đang nằm bò trên giường say giấc nồng.
Thi Nhân đến gần vươn tay sờ trán con gái, sau đó đẩy đầu vai của cô bé: “Dậy thôi con, đi ăn cơm nào.
”
Mạc Tiểu Khê nhắm chặt mắt rồi lật người lăn vào phía bên trong, nhưng nhất định không chịu dậy.
Đứa con thứ ba này là con sâu lười rất hay lại giường.
Mỗi lần gọi cô bé rời giường đều vô cùng khó khăn, cô đã gọi mấy lần nhưng cô con gái nhỏ vẫn ậm ừ không chịu rời giường.
“Cứ kệ cho con bé ngủ đi.
” Tiêu Khôn Hoằng đứng cạnh cửa: “Em ăn cơm trước đã, đợi con bé dậy lại ăn.
”
Thi Nhân thấy không thể đánh thức nổi con gái mình chỉ đành mặc kệ.
Cô dẫn hai cậu con trai ra ngoài, bên ngoài đã bày sẵn đồ ăn còn đặt chiếc ghế nhỏ vừa vặn cho trẻ em ngồi ăn cơm.
Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam rất ngoan ngoãn, sẽ tự mình cầm thìa ăn cơm.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh liếc nhìn các con mình, sau đó gắp thức ăn cho cô: “Sau này ít ăn đồ gọi bên ngoài thôi.
”
“Cũng hết cách tại buổi trưa bận quá.
”
Thi Nhân cố ý nhìn thoáng qua anh, là vì ai mà cô phải gọi đồ ăn bên ngoài chứ?
Tiêu Khôn Hoằng có chút chột dạ sau đó lập tức nói: “Sau này anh sẽ không để những sự việc như vậy xảy ra nữa.
”
Cô liếc nhìn anh nhưng cũng không nói thêm gì.
Thật ra đồ ăn bên ngoài cũng không ngon miệng cho lắm, chính mình đã bị đồ ăn nhà làm dưỡng quen miệng rồi, hay nói cách khác đã bị anh chiều chuộng có đôi chút tính nết đỏng đảnh rồi.
Tuy nhiên khi mới dùng bữa được một nửa, tiếng khóc của trẻ con phát ra từ trong phòng nghỉ.
“Oa, mẹ ơi, cha ơi!”
Khi Thi Nhân đặt đôi đũa xuống theo bản năng thì Tiêu Khôn Hoằng đã nhanh hơn một bước đi vào phòng nghỉ, bế con gái nhỏ ra ngoài.
Bánh Bao Nhỏ ôm lấy cổ anh, vẫn không ngừng nhỏ giọng khóc thút thít.
Người đàn ông chỉ đành ôm con gái bằng đôi tay to lớn của mình rồi bắt chước những động tác dỗ con trước đây của Thi Nhân, một tay buông ra vỗ nhẹ vào lưng con gái với động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Chẳng mấy chốc cô bé không còn khóc nữa.
Chỉ là vẫn không buông tay mà ôm chặt lấy cổ của Tiêu Khôn Hoằng.
Thi Nhân nhìn thấy hành động dỗ dành con gái của anh, tuy hơi vụng về nhưng có thể thấy anh đã tiến bộ rất nhiều.
Ừ, khá xuất sắc.
Mặc dù bình thường người đàn ông này không hay nói nhiều, cũng không thích làm những chuyện lãng mạn gì, nhưng rất nhiều lúc lại khiến người ta vô cùng yên tâm một cách kỳ lạ.
Ví dụ như bây giờ anh sẽ tự mình dỗ dành bọn trẻ.
Thi Nhân bật cười rồi cúi đầu tiếp tục dùng bữa, cô phải lo cho mình trước đã rồi mới có thể chăm sóc cho con được.
Tiêu Khôn Hoằng bế con gái ngồi lên ghế số pha: “Mọi người đều đang ăn cơm, chúng ta cũng ăn có được không?”
“Không được.
”
Bánh Bao Nhỏ có chút nũng nịu ôm lấy cổ anh không buông, cũng không chịu xuống ăn cơm.
Cuối cùng anh phải dùng đến đòn sát thủ của mình: “Cha bón cho con ăn nhé, trẻ con không chịu ăn cơm thì sẽ không lớn được, con muốn trở thành người lùn hay sao?”
“Con không muốn.
”
Bánh Bao Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, mấy chữ người lùn này chính là điểm yếu của cô bé.
Ok, đã thỏa thuận xong xuôi, khi Tiêu Khôn Hoằng bỏ tay ra thì một chiếc bát đã được đưa đến trước mặt anh.
Thi Nhân đưa bát đũa cho anh: “Anh bón cho con đi.
” Trong khoảng thời gian này họ thật sự đã lơ là cảm xúc của bọn trẻ, không nghĩ ra các con lại sẽ có phản ứng gì với những lời đồn thổi bên ngoài.
Người đàn ông cầm lấy bát đũa, Bánh Bao Nhỏ cuối cùng cũng buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ăn từng miếng nhỏ.
Trên khuôn mặt của cô bé vẫn còn vương những giọt mắt, đôi chân nhỏ không ngừng đung đưa.
Thi Nhân ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Khôn Hoằng bón cơm cho con, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này nhỉ.
Cô quay lại lau tay cho cậu con trai cả và con thứ hai sạch sẽ.
Mạc Tiểu Bắc len lén ghé sát lại bên cạnh cô: “Mẹ à, cha mẹ đã làm hòa rồi chưa?”
Thi Nhân nhìn con trai lớn của mình và nhìn ra được sự lo lắng đong đầy trong đáy mắt của cậu bé một cách rõ ràng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng sau đó nắm tay cậu bé: “Mẹ sẽ không rời khỏi cha con, hai người chúng ta chỉ là có một ít khúc mắc, cũng giống như con ngày thường không hòa thuận với em trai và em gái vậy.
”
“Như thế ạ, vậy thì con yên tâm rồi.
”
Mạc Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm, rồi len lén liếc nhìn cha mình sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, thật ra con rất thích cuộc sống như bây giờ.
”
Mạc Tiểu Nam cũng ngượng nghịu mở miệng: “Con cũng cảm thấy cha rất tốt.
”
“Mẹ biết cho nên các con đừng quá lo lắng.
”
Thi