Chương 394
Thi Nhân cứ cảm thấy người phụ nữ trước mặt cô có chút quen thuộc.
Nhưng lại không thể nhớ ra đó là ai.
“Chúng ta bàn chút chuyện đi”.
“Cho con hỏi bà là ai?”
Thi Nhân không thể nhớ ra bà ta là ai, nhưng có lẽ là một người quen.
Sắc mặt của bà ta có vẻ không được tốt cho lắm, nhẹ giọng nói: “Bà là Tư Minh Vy”.
Thi Nhân: “?”
Cô không nhớ ra Tư Minh Vy là ai, chắc là cô không quen ai tên là Tư Minh Vy cả.
“Vợ của ông cụ, chúng ta từng gặp nhau rồi”.
Thi Nhân giờ phút này mới nhớ ra, hóa ra là bà ấy, mối quan hệ giữa bà ta và nhà họ Tiêu vẫn luôn căng thẳng, hơn nữa bà ta lại còn là vợ lẽ của ông cụ.
Họ căn bản không bao giờ tiếp xúc với nhau.
Không có việc gì thì sẽ không bao giờ làm phiền nhau cả.
“Con không nghĩ chúng ta có cái gì để có thể bàn chuyện cùng nhau đâu”.
“Bà nghĩ là có đấy, chuyện liên quan đến Tiêu Vinh, con không muốn biết sao?”
Nhìn thấy sự chắc chắn ấy của Tư Minh Vy, Thi Nhân có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người phụ nữ này thực sự biết cái gì đó?
“Được thôi”.
Thi Nhân gật đầu, cùng Tư Minh Vy đi đến khu vực nghỉ ngơi ở bên cạnh, còn Triệu Nhược Trúc thì tự đi mua sắm ở bên ngoài.
Trong khu vực nghỉ ngơi chỉ còn lại hai người.
“Bà nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Bà có thể nói, nhưng không thể nói miễn phí được, bà cần tiền”.
Tuy rằng Tư Minh Vy có cách ăn mặc rất trẻ trung, nhưng trong di chúc của cụ nhà, đồ vật để lại cho bà ta rất ít, điều này đã khiến bà ta cảm thấy rằng bao nhiêu năm nay bản thân chỉ là một trò đùa.
Con thì không có, tài sản thì cũng không.
“Tiền thì cũng được thôi, nhưng nó phụ thuộc vào thông tin bà cung cấp là gì”.
“Chắc là Tiêu Khôn Hoằng chưa nói cho con biết chuyện này nhỉ, liên quan đến tin đồn của ông cụ Tiêu, cậu ta vẫn luôn muốn giấu đi không muốn nói cho ai biết.
Bà đã chịu đựng nhiều năm như vậy, giúp ông cụ xử lí những đống hỗn độn đấy, cuối cùng lại đạp cho bà một phát.
Sao bà có thể nhịn được tiếp chuyện này chứ?”
Tin đồn của ông cụ Tiêu? Thi Nhân có chút không hiểu, không phải chuyện đó liên quan đến Tiêu Vinh sao? Tại sao giờ lại dính líu đến ông cụ Tiêu rồi?
Thi Nhân vẻ mặt nghiêm trọng: “Muốn có được tiền thì nói rõ ra, con không rảnh mà ngồi đây lãng phí thời gian”.
“Con không nghi ngờ Tiêu Khôn Hoằng chút nào sao, cậu ta còn giấu diếm con chuyện này đấy”.
“Nếu anh ấy biết chuyện này, vậy thì con về nhà hỏi anh ấy là được rồi, tại sao phải ngồi đây để mà đưa tiền cho bà, còn không chắc là bà có nói dối hay không”.
Tư Minh Vy thấy Thi Nhân chuẩn bị rời đi, trong lòng đột nhiên thấy hoảng loạn: “Dừng lại, bà đã cho con đi chưa?”
“Bà bỏ ra!”
Thi Nhân một phát đẩy bà ta ra: “Con cảnh cáo bà, đừng có mà đụng tay đụng chân”.
“Được lắm, giỏi quá nhỉ.
Bà nói cho con biết Tiêu Vinh chính là con riêng của ông cụ, ông ta đã cưỡ.ng hiếp mẹ của Tiêu Vinh, nên mới có nó.
Còn nữa, nữ thần trong tim của Tiêu Khôn Hoằng năm đó, cũng là do ông cụ Tiêu.”
“Tư Minh Vy, bà câm miệng lại!”
Tiêu Khôn Hoằng mang theo gương mặt u ám đi tới, kéo Thi Nhân ra sau người mình, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tư Minh Vy: “Nếu bà chán sống rồi, vậy thì tôi có rất nhiều cách có thể khiến bà mãi mãi biến mất khỏi thế giới này”.
Tư Minh Vy lập tức bị doạ.
Bà ta thật ra là muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng, nhưng bị từ chối.
Bà ta đứng đợi mãi ở ngoài tập đoàn Quang Viễn muốn được gặp Tiêu Khôn Hoằng.
Nhưng đợi mãi không thấy Tiêu Khôn Hoằng, mà chỉ nhìn thấy Thi Nhân từ đó đi ra.
Bà ta cảm thấy dù gì thì mình cũng là vợ của ông cụ Tiêu, và trên danh nghĩa thì Thi Nhân cũng được tính là cháu dâu của bà ta nên chắc cô ta sẽ phải nghe lời.
Kết quả là, Thi Nhân đã không phải một người dễ đối phó thì đã đành, bây giờ lại còn gặp phải Tiêu Khôn Hoằng.
Tư Minh Vy vội vàng nở ra một nụ cười giả tạo: “Tôi đến đây để tìm cháu dâu buôn chuyện thôi mà, dù gì thì sau khi ông cũ mất, tôi cũng chỉ có một thân một mình”.
“Bà im mồm đi, bà làm gì đủ tư cách đấy”.
“Tại sao tôi lại không đủ tư cách cơ chứ, nhà họ Tiêu vốn đã là nơi dơ bẩn, cậu kì thị tôi, thì khác nào cậu tự kì thị mình không?”
Tư Minh Vy không còn thiết gì nữa, dù sao hôm nay bà ta cũng đến để đòi tiền.
Bà ta rụt cổ lại: “Tôi có thể không nói ra, nhưng tôi cần tiền, đưa tiền cho tôi thì tôi sẽ không nói ra”.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Tôi sẽ đưa tiền cho bà, cầm tiền xong hãy biến khỏi chỗ này, không bao giờ được xuất hiện nữa”.
“Được thôi, chỉ cần tiền đủ nhiều, tôi sẽ lập tức bay đi nước khác, cả đời này cũng không bao giờ quay lại