Chương 402
Tiêu Khôn Hoằng cầm tài liệu lên, nhưng nhìn mãi mà chẳng lật thêm tờ nào.
Anh tức giận cầm điện thoại di động lên, định gọi cho cô, nhưng sau đó anh dừng lại, bỏ điện thoại xuống.
Anh gọi thắng cho ban thư ký của mình: “Đặt cho tôi một bó hoa.”
“Tổng giám đốc Khôn Hoằng định đặt hoa gì ạ?”
Lúc nhận được cuộc gọi này, phòng thư ký sợ đến mức ngẩn ra, ông chủ đã sai họ làm rất nhiều chuyện, nhưng đây là lần đầu anh yêu cầu họ đặt hoa.
Hơi kỳ lạ đấy.
Chẳng lẽ ông chủ ngoại tình thật rồi Bó hoa này dành cho cô gái nào đó à?
khác thật sao?
Một lúc sau Tiêu Khôn Hoằng mới lên tiếng trả lời: “Bên phòng thư ký có nhiều nữ lắm mà.
Hỏi xem họ thích hoa gì đi.”
“Khụ, khụ, ông chủ, mọi chuyện là thế này, tặng hoa còn phải xem xem đối tượng được tặng là ai, trong tình huống thế nào, tặng nhằm mục đích gì nữa.”
Trưởng phòng thư ký vẫn gặng hỏi thêm.
Nếu chuyện này không làm cho tử tế, hoặc để xảy ra nhầm lẫn gì đó thì phòng thư ký đừng hòng sống yên ổn.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi khó xử.
Vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên: “Cứ đặt bừa một bó đi.”
Sau đó điện thoại bị cúp, Tiêu Khôn Hoằng buồn rầu nhìn điện thoại, nếu nói là dùng với mục đích để xin lỗi thì chẳng phải là tất cả mọi người sẽ biết rằng hôm nay anh muốn xin lỗi à?
Không thể mất mặt đàn ông như vậy được, nên anh quyết định không nói.
Dù sao thì hoa nào mà chẳng như nhau? Có gì mà khó chứ! Tiêu Khôn Hoằng cúp máy, nhưng phòng thư ký thì chỉ cảm thấy rất khó xử.
Chuyện quái gì vậy?
Ông chủ muốn đặt hoa nhưng lại không nói là tặng ai, mặc dù có vẻ như anh định tặng cho cô gái nào đó nhưng lại là lén lút, không chịu nói ra anh sẽ tặng ai, vậy chắc không phải là tặng cho bà chủ rồi.
Thôi xong, chẳng lẽ tình cảm của bà chủ và ông chủ có vấn đề thật à?
Nhưng dù có suy đoán thế nào thì phòng thư ký vẫn bàn bạc với nhau rồi đặt một bó hoa hồng.
Dù cô gái nào được tặng thì cứ tặng hoa hồng là ổn nhất.
Nhưng chuyện Tiêu Khôn Hoằng đặt hoa vẫn bị mọi người đồn ra ngoài, còn có người đăng bài lên mạng, nói rằng Tiêu Khôn Hoằng lén ngoại tình.
Tóm lai thì khi Thi Nhân đến, mọi chuyện đã bị đồn khắp nơi rồi.
Nhưng lại chẳng có chứng cứ gì nên không thể xác nhận bất kỳ điều gì.
Thi Nhân chỉ cảm nhận được không khí xung quanh có gì đó không ổn lắm, cứ bị kỳ lạ kiểu gì đó.
Cô lén nhắn tin cho Triệu Nhược Trúc qua zalo: “Hôm nay có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu, lát nữa lên lầu họp nhé chị.”
Triệu Nhược Trúc thấy tin nhắn kia, cũng không biết phải nói gì cho phải, nghe đồn là ông chủ đã đặt một bó hoa hồng nhưng lại không nói là sẽ tặng ai.
Nếu che che giấu giấu như vậy, chứng tỏ là có vấn đề rồi.
Hay thôi không nói, cứ để tổ trưởng Hồi tự phát hiện ra chuyện này đi.
Thi Nhân cũng không hỏi thêm quá nhiều, cô chuẩn bị tài liệu, đúng giờ thì đi thẳng lên lầu để họp.
Nhưng khi cô xuất hiện thì lại cảm thấy mọi người nhìn lén mình, giống như đang nói gì đó sau lưng cô.
Thi Nhân dừng bước đi thắng đến chỗ phòng uống nước, rồi nghe thấy tiếng nói chuyện trong đó.
“Cô nghe gì chưa, hình như ông chủ ngoại tình thật đấy.”
“Không phải đâu, trên facebook có bài đăng làm rõ mọi chuyện rồi còn gì?”
“Đấy là bài đăng của bà chủ thôi, cô ấy lên đó đăng bài mắng người ta.
Chắc ngoài đời không làm gì được nên cô ấy mới lên mạng để mắng người ta như thế, mượn dư luận của cộng động mạng các kiểu ấy.”
“Nghe cũng hợp lý, vậy bó hoa mà hôm nay phòng thư ký đặt chắc không phải là cho tổ trường Hồi à?”
“Chắc là không rồi, nếu là tặng cho bà chủ thì sao phải lén lút chứ?”
Thi Nhân đứng ngoài, nghe họ nói chuyện xong thì cảm thấy tim mình như trật nhịp.
Tiêu Khôn Hoằng đặt một bó hoa?
Cho ai vậy?
Cuối cùng thì Thi Nhân không bước vào phòng uống nước, mà buồn rầu đi đến phòng họp.
Mọi người đã đến đông đủ hết rồi, kể cả người đàn ông ngồi ở ghế giám đốc kia.
Phòng họp rất yên tĩnh.
Không khí rất kỳ lạ.
Thi Nhân nâng mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế tổng giám đốc, anh mặc bộ âu phục màu xanh đậm, chỗ cổ tay còn để lộ áo sơ mi màu trắng bên trong.
Dù là lúc nào thì anh chỉ cần ngồi yên đó, không cần làm gì cũng có thể khiến người ta chú ý.
Bảo sao người đàn ông này suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tiêu Khôn Hoằng chú ý đến ánh mắt của vợ mình, anh lẳng lặng nhìn vợ, gõ nhẹ xuống mặt bàn theo nhịp.
Hừ!
Thi Nhân trừng mắt với anh, sau đó ngồi vào vị trí của mình.
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Cô dám trừng anh!
Lại còn trước mặt bao nhiêu người