Chương 410
Thi Nhân nhìn bọn trẻ bên kia và còn có cả người đàn ông thoải mái kia nữa, trong nhất thời cô rơi vào trầm tĩnh.
Rốt cuộc lúc trước anh như thế nào?
“Có lẽ tính cách cũng khá giống với cậu chủ cả và cậu chủ hai.
Nếu như ông chủ bà chủ không xảy ra chuyện thì có lẽ cậu chủ sẽ hạnh phúc hơn.”
Ánh mắt Thi Nhân trở nên lãnh đạm: “Sau này anh ấy sẽ hạnh phúc.”
Mợ Hồng liền cười: “Tôi tin sẽ như vậy.”
Bất kể lúc trước đã trải qua chuyện gì, nếu như từ đầu đến cuối tin vào hy vọng, mãi mãi không từ bỏ.
Thì nhất định sẽ có một ngày hạnh phúc đến gõ cửa.
“Mợ chủ, để tôi chụp vài bức hình giúp mọi người nhé? Gần đây tôi đang học chụp ảnh, con trai tôi có mua cho tôi một cái máy ảnh.”
“Được ạ.”
Thi Nhân gật đầu đồng ý: “Cứ chụp tự nhiên.”
Nói xong thì cô đi đến bốn cha con đang cuộn thành một đống, thật tình không có ai trông là điên như vậy đây.
Quả nhiên là cha con, giống nhau y như đúc.
Sau khi được sự đồng ý thì mợ Hồng mới lấy máy chụp ảnh ra, đưa máy ảnh về phía gia đình năm người đó, rồi bấm tách tách.
Thời khắc đẹp đẽ thì phải lưu giữ trong máy ảnh, không phải sao?
Hạnh phúc của cậu chủ bắt đầu từ bây giờ, thế thì bắt đầu chụp từ cậu chủ đi, hãy quên hết những ký ức buồn bã, khó chịu khi ở nhà họ Tiêu đó đi.
Tuyết tiếp tục rơi nhiều vào buổi chiều.
Gia đình Thi Nhân không còn chơi ở bên ngoài nữa mà cô dẫn ba đứa bé lấm bùn vào nhà tắm rửa thay đồ.
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, chiếc áo khoác gió màu trắng bây giờ đã biến thành màu đen rồi.
Cô lau vết bùn trên khóe miệng anh: “Anh đưa bọn trẻ đi tắm, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, tắm rửa sạch sẽ một chút.”
“Ừm.”
Hiển nhiên Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngờ anh lại hòa mình với bọn trẻ, lặn lộn dưới đất.
Anh thề rằng đây là một ngày anh thoải mái nhất trong nhiều năm nay.
Không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phải dồn hết tâm trí làm gì đó.
“Ngây ra đó làm gì thế? Anh mau đưa bé lớn, bé hai đi tắm đi.
Em đưa bé út về phòng ngủ tắm.”
Thi Nhân dắt tay Bé Bánh Bao, sau đó đi về phòng ngủ chính.
Bé Bánh Bao vỗ tay, khuôn mặt nhỏ non nớt biến thành mặt mèo, nhưng mà có thể thấy được cô bé rất vui.
Trong phòng mở hệ thống sưởi hơi, rất ấm áp.
Thi Nhân mở nước trong bồn tắm, nhìn cô con gái nhỏ: “Qua đây, con mèo nhỏ.”
“Mami, mẹ là mèo lớn.”
“Ừm.”
Thi Nhân bế cô con gái nhỏ để vào bồn tắm: “Hôm nay con vui không?”
“Vâng vâng, rất vui đấy mẹ, có cha thì có thể cưỡi ngựa nữa”
Bé Bánh Bao phấn khởi vỗ vỗ tay: “Cưỡi ngựa rất vui đó, có thể làm tướng quân, biu biu!”
Thi Nhân nhớ đến cảnh Tiêu Khôn Hoằng bế bọn trẻ lên cổ ngồi, đây có lẽ là việc mà cô không thể nào làm được nhỉ.
Ba đứa bé phấn khích đến mặt đỏ hết cả lên.
Người nào cũng đòi muốn cưỡi ngựa, muốn làm tướng quân.
Lần này ngay cả Mạc Tiểu Bắc kiêu ngạo cũng không nhịn được mà lay động, vây quanh Khôn Hoằng Khôn Hoằng muốn cưỡi ngựa.
Người đàn ông trước giờ luôn kiêu ngạo đó, không ngờ lại không nề phiền phức mà chơi với bọn trẻ.
Anh khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt bọn trẻ, cưng chiều bế bọn trẻ lên cổ ngồi, đưa chúng nó đi khắp nơi.
Thật ra Tiêu Khôn Hoằng đã làm rất tốt rồi.
Thi Nhân nhìn cô con gái nhỏ: “Thích cha không?”
“Ưm ưm ưm, thích ạ.”
Bé Bánh Bao ôm chặt lấy cổ cô, ghé sát tai cô thì thầm: “Mami, chúng ta ở bên nhau suốt đời được không, có cha, mami, anh trai.
Con cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc.”
“Được.”
Thi Nhân hít một hơi sâu, kìm nén nước mắt nơi đáy mắt lại.
Cô cũng cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc.
Một phòng trẻ con khác ở một bên.
“Cha, làm cuộc chiến ba trăm hiệp đi.”
Mạc Tiểu Bắc, Mạc Tiểu Nam cầm súng nước trong tay, nhắm vào người đàn ông bên kia.
Tiêu Khôn Hoằng mới vừa gội sạch đầu, từ trước nay anh chưa bao giờ bẩn như vậy.
Người đàn ông đưa tay lên lau nước trên mặt xong rồi nhìn hai đứa nhóc nghịch ngợm: “Qua đây, tắm rửa.”
“Đánh bại tụi con rồi nói tiếp.”
“Đúng thế, đánh bại tụi con rồi tính.”
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa thái dương, anh biết ngay là bọn nhóc nghịch ngợm này tắm rửa sẽ không ngoan ngoãn mà.
Anh gật gật đầu: “Nếu như tụi con không nghe lời khuyên, thế thì…”
Người đàn ông lập