Chương 437
“Không sao đâu, anh có thể.
”
Tiêu Khôn Hoằng cắn rằng một cái: “Hôm nay em muốn chơi trò gì, anh cũng sẽ chơi với em.
”
Cho dù là tàu lượn siêu tốc, hay trò chơi nhảy lầu cũng được, đều không thành vấn đề.
“Vậy để em ngẫm lại.
”
Thi Nhân nắm tay của anh, muốn truyền sự ấm áp cho anh.
Không ngờ một người đàn ông to lớn như thế, vậy mà lại sợ những trò chơi cảm giác mạnh này.
Cô ngồi ở bên cạnh anh: “Anh sợ độ cao sao?”
“Không có.
”
“Nếu không sợ độ cao, vì sao anh lại sợ ngồi tàu lượn siêu tốc?”
Mặt của người đàn ông tối sầm lại: “Chỉ là anh không cảm thấy những hoạt động phải trả tiền để chịu khổ này có ý nghĩa gì đáng để chơi thôi.
”
Thi Nhân dừng lại.
Cô còn tưởng rằng do anh sợ độ cao, kết quả không ngờ là vì anh chán ghét loại hoạt động như thế này.
Rất tốt, lý do này chỉ có Tiêu Khôn Hoằng mới nghĩ ra được.
Không lâu sau, ba đứa nhỏ điên cuồng chơi đùa xong rồi trở về.
Mạc Tiểu Tây nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cha bị sao vậy?”
“Cha không sao cả, các con chơi có vui không?”
Thi Nhân chuyển chủ đề, dù sao cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho anh trước mặt bọn trẻ.
“Rất vui ạ.
”
Ba đứa nhỏ đều tìm đến trò chơi mình thích.
Thi Nhân sờ lên đầu ba đứa nhỏ, khỏe môi có chút cong lên, vui vẻ là được rồi.
Bây giờ cô cũng rất vui vẻ.
Chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Buổi tối, chơi đến có chút trễ.
Đợi đến lúc ba đứa nhỏ đều ngáp, bọn họ mới ung dung chậm rãi chuẩn bị trở về.
Mạc Tử Tây cũng mệt đến đi không muốn nổi, uy lực của ba con thần thú nhỏ, quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Cô ấy đứng ở cổng công viên giải trí: “Tôi về trước đây, tạm biệt.
”
“Vất vả rồi.
”
“Không có gì, tại vì hôm nay tôi chơi cả một ngày thôi.
”
Mạc Tử Tây ngồi vào xe trong nhà đến đón, trực tiếp rời đi.
Bên này Diệp Tranh theo bọn họ cùng trở về biệt thự, dù sao cũng có dư một căn phòng.
“Cuối cùng cũng có giường để nghỉ ngơi, em rút lui trước đây.
”
Diệp Tranh tùy tiện tìm một căn phòng trống cho mình, sau đó nằm lên ngủ để lấy lại sức.
Thi Nhân thu xếp cho bọn trẻ xong, sau đó trở về phòng của mình với Tiêu Khôn Hoằng, cô nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vì sao lại nhớ đến việc cầu hôn em vậy?”
Cô cảm thấy rất bất ngờ.
“Chẳng qua là cảm thấy lúc trước còn thiếu em, bây giờ muốn đền bù cho em.
Thứ mà vợ của người khác có, em cũng phải có.
”
Người ta không có, cô vợ nhỏ em cũng phải có.
Cho dù không có, thì cũng phải có điều kiện tạo ra.
Thi Nhân vòng lấy cổ của anh: “Anh trở nên như vậy làm em cũng không nhận ra.
”
Tự nhiên trích lời của tổng giám đốc bá đạo, nói chuyện cũng trở nên dễ nghe như vậy.
Người đàn ông ôm lấy eo của cô, cụp mắt xuống nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều: “Có thích chiếc nhẫn này không?”
Anh đã chọn rất lâu.
“Thích, đây là nhà thiết kế mà lúc trước em hâm mộ nhất, đã từng thiết kế rất nhiều sao?”
“Um.
”
Tiêu Khôn Hoằng cố ý nghiên cứu sở thích lúc trước của cô vợ nhỏ, mới chọn ra được một chiếc nhẫn này.
Tất nhiên, anh cũng có hỏi thăm ý kiến của Mạc Tử Tây.
“Cảm ơn, em rất thích”
Thi Nhân ôm anh: “Bây giờ em cảm thấy em rất hạnh phúc, thật đấy”
Lúc trước cô đều cho rằng bản thân không có tư cách hạnh phúc như thế này.
Quãng đời còn lại ngoại từ ba đứa nhỏ ra, sẽ không có người đàn ông nào khác, cũng không muốn đến gần người đàn ông nào khác.
Nhưng quanh đi quẩn lại, người đàn ông ở bên cạnh cô, vậy mà lại là anh.
“Anh cũng vậy.
”
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ nhàng ôm cô, ngước mắt nhìn ngàn vạn sao trời bên ngoài cửa sổ, anh cũng đã từng là một người bị hãm sâu vào trong vũng bùn.
May mà có cô.
Sau đó anh thấy được ánh sáng.
Giây tiếp theo, Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy cằm của cô rồi vuốt: “Hôm nay là ngày cầu hôn, vậy có phải nên làm chút gì đó không?”
Không đợi Thi Nhân kịp trả lời, cô đã bị ngăn lại.
Thời gian còn lại, cô cũng không có dư thời gian mà nghĩ quá nhiều.
Ngày hôm sau, quả nhiên Thi Nhân ngủ quên mất tiêu.
Lúc cô tỉnh lại, vội vàng nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài: “Mấy giờ rồi, hôm nay còn có buổi tiệc của nhà họ Mạc nữa, không thể đến trễ được.
”
“Vẫn còn sớm”
Tiêu Khôn Hoằng vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán của cô một cái: “Buổi trưa buổi tiệc mới bắt đầu, vẫn còn thời gian.
”
“Vậy à.
”
Thi Nhân lại nằm trở lại, đạp anh một cái: “Biết rõ hôm nay có buổi tiệc, mà anh còn để lại dấu vết trên người em, lát nữa làm sao mặc váy được.
”
“Anh có chừng mực mà, em không phát hiện dấu vết đều tập hợp vào một chỗ hay sao?”
Thi Nhân cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như là vậy.
Cô nhớ lại