Chương 476
“Điều đó là không thể.”
Bà Hách kinh ngạc hơn ai hết, một cô bé sao có thể chọn được viên ngọc bích màu tím tốt nhất?
Điều này đúng là quá may mắn.
Thật tốt đến mức khiến người ta nghi ngờ.
“Không có cách nào khác, vận may của con gái tôi luôn rất tốt.
Mọi người đều gọi con bé là công chúa cá vàng”
Mạc Tiểu Khê ngây thơ hỏi: “Mẹ, công chúa cá vàng là gì vậy?”
Mạc Tiểu Bắc: “Chính là cá đó.”
Mạc Tiểu Khê phụng phịu: “Con không muốn làm cá, sẽ bị ăn thịt mất.”
Thi Nhân cười giải thích: “Đó là công chúa cá vàng, nó là loài cá siêu may mắn.”
Bé Bánh Bao thở phào nhẹ nhõm, không phải cá bị ăn thịt là tốt rồi.
Thi Nhân cười híp mắt mở miệng: “Cho nên nói làm người phải sống tử tế, nếu không sẽ gặp phải quả báo.”
Cô đặc biệt cố ý nhìn bà Hách.
Tự hỏi tát vào mặt bây giờ có đau không?
Mới vừa rồi còn nói rằng những viên đá mà bé Bánh Bao đưa ra là loại rẻ tiền, nhiều lần còn muốn động thủ với một đứa bé, thủ đoạn thật hèn hạ.
Bây giờ đúng là quá mất mặt, ha ha ha.
“Cô nói ai bị quả báo? Nói cho rõ ràng.”
“Ai kích động chính là nói người đó.
Con gái nhỏ của chúng tôi, chẳng những đưa cho bà với tâm ý tốt, mà còn quý giá như vậy.
Bởi vậy mới nói, người có lòng dạ đen tối sống không thọ đâu.” Bà Hách lòng dạ đen tối.
Bà ta đương nhiên hiểu những lời Thi Nhân nói, tức giận đến mức suýt chút nữa tiến lên định đánh người.
Thi Nhân liếc mắt, xoa đầu bé Bánh Bao: “Con thật giỏi.”
Bé Bánh Bao nheo mắt cười.
Mạc Đông Lăng cũng cảm thấy thật trùng hợp, ai biết được ngọc bội đưa cho mình lại là ngọc bội màu tím tốt nhất chứ.
Lúc này, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Số lượng ngọc bích bán ra rất ít, mong ít nhiều đều có ý kiến.
Mạc Đông Lăng lập tức nói: “Tôi sẽ sắp xếp người chuẩn bị một số ngọc thạch mới, đổi với số lượng ở địa phương kia.
Vấn đề ở đây cho sẽ điều tra giải quyết và cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Nhà họ Mạc đã nói như vậy, tất nhiên bọn họ không có ý kiến gì nữa.
Dù sao cũng không thể chỉ vì việc này mà bỏ qua, như vậy không quá có lợi.
Mọi người lần lượt rời đi.
Ba đứa trẻ kéo xe đẩy, hăng hái chạy trên đường.
Bé ba Mạc Tiểu Khê cười nói: “Truy tìm kho báu, tinh tinh tinh.”
Thi Nhân kéo chiếc xe đẩy lại, không cho chúng chạy quá nhanh vì sợ nguy hiểm, cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng hỏi: “Nghĩ gì vậy? Có phải cảm thấy đáng tiếc vì tặng viên đá kia cho người khác không?”
Ngọc bội tím kia giá cũng phải hàng trăm tỉ.
Thi Nhân suy nghĩ một chút liền giật mình, đứa trẻ thật là làm cho người khác ngạc nhiên.
“Không có gì đáng tiếc.”
Ngược lại thật là bất ngờ.
Tiêu Khôn Hoằng một tay nắm lấy xe đẩy, phòng ngừa bé lớn và bé hai chạy loạn.
Một khi buông tay, ba đứa nhỏ và chiếc xe đẩy chắc chắn như ngựa hoang đứt dây cương, kéo cũng không được.
Lúc này, điều anh quan tâm nhất là làm sao để các con luôn trong phạm vi an toàn, không để chúng chạy lung tung.
Về phần những vấn đề khác, anh không có tâm tư để suy nghĩ.
Một nhóm người đến một địa điểm mới và bắt đầu lựa chọn lại.
Mạc Đông Lăng vẻ mặt lạnh lùng như sát thủ: “Tra ra chưa, là ai đã gây ra chuyện này?”
“Việc giám sát đã được kiểm tra lại và không có vấn đề gì.”
“Không vấn đề gì vậy tại sao lại có rất ít ngọc thạch?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Đông Lăng gặp phải tình huống này, vì đề phòng có hàng giả xảy ra, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết gì về số lượng hàng trong kho.
Cho nên, trước mắt không rõ sự cố xảy ra ở đâu.
Kẻ nào to gan như vậy, dám động tay động chân dưới trướng của anh ta, nếu để anh ta bắt được nhất định không buông tha.
Tuy nhiên có rất nhiều đá, trong chốc lát không thể cắt xong.
“Tất cả những người có liên quan trong thời gian này không được phép rời khỏi đây, không được phép tiếp xúc với bên ngoài.
Tôi muốn điều tra kỹ càng.”
Sau khi Mạc Đông Lăng phân phó xong xuôi, anh ta mới đi đến khu vực chế tạo bên cạnh, lần này anh ta sẽ đích thân tận mắt quan sát.
Khu vực mới, người tới không ít.
Thi Nhân liếc nhìn những viên đá, cô thực sự không biết chọn chúng ra sao, loại nào tốt hay không tốt, cô đều không thể phân biệt được.
“Anh biết không?”
Thi Nhân quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, người đàn ông đi đến gần cô, thấp giọng nói một số điểm chính của việc lựa chọn, cuối cùng kết luận: “Tùy vào vận may, tùy tiện chọn đại đi.”
Thi Nhân cầm lấy hai viên đá do dự.
Lúc này, ba đứa nhỏ chạy đến, xe đẩy gần như đã đầy ụ.
Ba đứa trẻ không