Chương 487
Bắt cua xong, bọn họ về lại biệt thự dùng cơm trưa.
Sau đó buổi chiều sẽ thu dọn đồ đạc để về nước, ở lại nơi này đã đủ lâu, cũng đến lúc nên về rồi.
Chỉ là ngay vào lúc xuất phát, lại có một vị khách không mời mà đến.
Mạc Đông Lăng chầm chậm đi vào sân biệt thự, nhìn thấy ba đứa trẻ đang nghịch nước vui vẻ bên hồ bơi, bên cạnh còn đặt một cái thùng nhỏ màu đỏ.
“Cậu xinh đẹp.”
Vào lúc đứa bé nhỏ trăng trắng nhìn thấy Mạc Đông Lăng, ánh mắt bé sáng ngời, chạy nhanh về phía anh.
“Ừm, ngoan lắm.”
Giờ đây lúc Mạc Đông Lăng nhìn thấy những đứa trẻ, bỗng nhiên lại có cảm giác khác.
Nói không chừng bọn trẻ thật sự là máu mủ của nhà họ Mạc.
Vẻ mặt anh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Mấy đứa đang nghịch cái gì đó?”
“Bọn con đang tạm biệt những con cua này.
Mẹ nói bọn con phải về nhà rồi, nhưng lại không thể đem cua nhỏ cùng đi, vậy nên nhất định phải tạm biệt, sau đó trước khi rời khỏi đây phải đem trả cua nhỏ về nhà nó.”
Giọng đứa bé nhỏ trăng trắng giòn tan, nghe cực kỳ vui tai.Ảnh mặt Mạc Đông Lăng chuyển sang tiến đưa anh: “Hai đứa cũng đang tạm biệt cần bá Những hoạt động ấu trĩ như vậy không hợp với các bé tra Mạc Đông Lăng yêu cầu đối với con trai tết nghiêm khắc đương nhiều tiêu chuẫn đối xử cũng sẽ khác biệt Mạc Tiểu Bắc nghiệm nghĩ là lớc Trẻ con thì nên làm những việc của trẻ con Lời nói hàm ý cầu quản rằng cua rồi đấy.
Mạc Đông Lăng nhượng mày Ồ? Vậy con nói xem việc gì không phải là việc mà con năm làm “Cậu Đông Lăng, cầu tại từng cầu Tất Tây đúng không.
Lần này chị ấy theo bạn CÔNG VÀ nước, sẽ không dị với cầu cản”Mấy đứa gọi cô ấy là chi Đứa bé nhỏ trăng trắng tò mò trả lời: “Có vấn đề gì sao ạ?
Vấn đề lớn đấy.
Dựa theo vai về nên gọi là cô mới đúng.
Mạc Đông Lăng bình tĩnh nói nói: “Cô ấy không thể đi với các con được”
“Vì sao chứ a?
Mạc Tiểu Nam nghiêng đầu: “Người nhà cậu đã đuổi chị ấy khỏi nhà rồi, còn phong tỏa hết các thẻ tín dụng của chị ấy, sau này chị ấy không cần nhà họ Mạc nuôi nữa.
lẩu khí cũng không vừa nhỉ, lẽ nào con sẽ nuôi à?
Mạc Đông Lăng nhìn cậu bé đây chắc là đứa thứ hai Mạc Tiểu Nam.Rại đưa anh xem ra rất thông minh tiết gi số thông minh không giống với em ra đi về THAM anh cũng an tâm rồi Để con nuôi Đứa bé nhỏ trắng trắng giờ làm làm tay mũm mĩm lên trình trọng mời Cậu xinh đẹp con có thể nuôi chị Từ Tây cầu đừng đam ay di.”
Mạc Đông Lặng im lặng một chút anh se sở đầu đưa bé nhỏ trăng trắng, không nói lời này.
Anh chỉ đến đây xem qua một chút mà thôi.
Anh Lăng Thi Nhân nghe nói Mạc Đông Lăng cân Cây vội vàng đi tới, quả nhiên nhìn thay anh đang dùng ngoài vườn hoaNếu cô đoán không sai, Mạc Đông Lăng chắc là đến đây vì Mạc Tử Tây.
Tuy rằng chỉ là diễn kịch, nhưng Mạc Tử Tây đúng là đã bị đuổi khỏi nhà.
ít nhất người ngoài nhìn vào là như vậy.
“Ừm, tôi nghe nói mọi người phải đi, tôi đến tiền mọi người.”
Lúc này Mạc Đông Lăng nghiêm túc nhìn Thi Nhân, phát hiện có thật sự rất giống Mạc Mộng Thần, đặc biệt là ánh mắt đó.
Thế nhưng tính cách của hai người lại vô cùng khác biệt.
“Cảm ơn anh, có điều về phía Tử Tây, cô ấy muốn cùng chúng tôi về Việt Nam, cô ấy cứ ở đây mãi cũng không vui vẻ gì.”
“Tôi biết nó và Mạc Mỹ Đình không hợpnhau, nếu cô đã nói như vậy rồi thì tôi giao em gái tôi cho cô vậy.
Đợi khi nào sóng gió qua đi rồi hằng để nó về lại vậy!”
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi.
“Anh Lăng, việc lần này thật sự cảm ơn anh, Tử Tây ở bên tôi anh không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Lúc Thi Nhân nói những lời này, cô là hoàn toàn thật lòng.
Mạc Đông Lăng thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Nếu không phải anh kịp thời nhắc nhở, đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, vậy thì chuyện của đứa trẻ sẽ không giấu được nữa.
Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh đứa bé sau này phải sống trong sợ hãi”Nên làm mà thôi.”
Mạc Đông Lăng dừng một chút: “Có điều tôi có việc muốn nhờ cô.”
“Anh nói đi.”
“Tử Tây luôn không thích học tay nghề thủ công của gia đình, nếu có thể tôi mong cô giúp tôi khuyên nhủ nó.
Cô rất tài năng, nếu cô đồng ý, cũng có thể chỉ dạy cho nó ít nhiều.”
“Chỉ dạy hẳn là chưa tới đâu, trước đây đều do Tử Tây dạy tôi cách làm