Đây có phải là Tiêu Khôn Hoằng mà cô biết không thể? Có phải là cô vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh?
Người đàn ông cười tủm tỉm: “Giờ thì hiểu rồi chứ, anh sẽ không cười nhạo em nữa đâu.”
“Em biết rồi.”
Thi Nhân nhanh chóng rút tay về, cô lắp bắp: “Anh, anh…”
“Anh thế nào?”
“Anh bình thường một chút đi.”
“Anh hiện tại không bình thường sao?”
Tiêu Khôn Hoằng hơi nhưởng mày, khỏe mắt dài quyến rũ, đây rõ ràng chính là một tên nam hồ ly.
Đôi môi mỏng hồng hào của anh khẽ nhếch lên: “Nhưng em thật sự thích anh như thế này.”
“Em nói thế khi nào?”
Thi Nhân tròn mắt, cô chưa bao giờ thấy Tiêu Khôn Hoằng như thế này trước đây.
“Ở trên máy bay ấy!”
Tiêu Khôn Hoằng hôn lên khóe miệng cô, sau đó đứng thẳng dậy: “Dậy ăn chút gì đó nào, nếu không anh thật sự lo em mà ngủ tiếp sẽ bị thiếu nước.”
Thôi không trêu nữa, kẻo cô lại tức giận.
Thành công thay đổi chủ đề là được.
“Em thật sự cảm thấy rất khát.”
Thi Nhân chậm rãi ngồi dậy, sờ sờ cổ họng: “Ở trên máy bay em nói nhiều lắm sao?”
“Không nhiều.”
“Vậy tại sao cổ họng của em lại khó chịu thế này”
Thi Nhân ngước nhìn anh, trước ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, cô sững sờ đỏ bừng cả mặt.
Cô vội vàng cúi đầu, sau đó che kín mặt lại.
Thật sự là quá xấu hổ.
Chúa ơi, cô ấy thực sự sắp phát điên rồi.
“Em muốn ăn gì?”
Tiêu Khôn Hoằng không tiếp tục chủ đề này, biết cô gái nhỏ này da mặt mỏng, không thể đùa giỡn như vậy, bằng không cô sẽ tức giận.
Khó khăn lắm mới dỗ dành được cô.
“Em không muốn ăn.”
Thi Nhân cảm thấy bây giờ cô không muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Tuy nhiên chỉ trong vài giây, bụng của Thi Nhân kêu lên, cô có chút ngượng ngùng che bụng: “Em không đói.”
“Đừng quậy.”
“Em không muốn ra ngoài gặp người khác, em không ăn đâu.”
Thi Nhân quay ngoắt đầu đi trong sự phản kháng, lúc này cô thực sự không muốn nhìn thấy mọi người.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô, rồi anh rời khỏi phòng ngủ.
Thi Nhân nghe được âm thanh, sau đó liền che mặt của mình lại, thật là xấu hổ chết được!
Đáng ghét, đáng ghét.
Khi Thi Nhân nhắm mắt lại, những hình ảnh từ từ lướt qua tâm trí cô, là những cảnh trên máy bay kia.
Cô lập tức che mặt, thật sự quá mất mặt.
Sao cô có thể làm những điều đó với Tiêu Khôn Hoằng?
Mấu chốt là Tiêu Khôn Hoằng lại thực sự hợp tác với cô, anh đúng là một tên hồ ly không biết xấu hổ mà .
Mấu chốt là bây giờ cô lại cảm thấy khá ổn, thậm chí còn cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn.
“Dậy ăn nào.”
Giọng của Tiêu Khôn Hoằng truyền đến, Thi Nhân liền che mặt không nhúc nhích.
“Muốn anh đút cho sao?”
Gì cơ?
Thi Nhân quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng thực sự đang bưng đĩa ăn trong tay, cô lập tức ngồi dậy nói: “Anh, anh?”
Cô biết rằng Tiêu Khôn Hoằng có thói sạch sẽ, chưa bao giờ thích ăn trong phòng ngủ.
Ba đứa nhỏ từng thích giấu đồ ăn vặt trong phòng ngủ, đặc biệt là Mạc Tiểu Khê, nhưng bị Tiêu Khôn Hoằng giáo dục mấy lần, ba đứa nhỏ cũng thay đổi thói quen này.
Đến nay Thi Nhân cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn trong phòng ngủ.
Nếu hai người đã ở cùng nhau, nhất định sẽ phải thích ứng rất nhiều thói quen sinh hoạt của nhau.
Thi Nhân ban đầu vẫn có chút khó chịu với sự sạch sẽ của Tiêu Khôn Hoằng, nhưng dần dần cảm thấy không có gì, dù sao cũng có dì ở nhà dọn dẹp, cô không cần phải làm gì cả.
Chỉ cần tôn trọng thói quen sinh hoạt của anh ấy.
Không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại bưng đĩa cơm tới, Thi Nhân có chút kinh ngạc.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô đưa đũa: “Há miệng.”
Thi Nhân ngạc nhiên: “Sao anh lai?”
“Ăn đi, trong nhà này em là quan trọng nhất.
Quy củ không quan trọng bằng em.”
Thi Nhân ăn từng chút một, lại cảm thấy từng chút ngọt ngào.
Người đàn ông này đã vì cô mà vi phạm những thói quen thường ngày của anh, cho thấy trong lòng anh cô càng quan trọng hơn.
Ai mà không thích cảm giác được coi trọng?
Tiêu Khôn Hoằng kiên nhẫn cho cô ăn từng chút một đến hết.
Anh lấy khăn giấy giúp cô lau sạch khóe miệng, khỏe mắt mang theo ý cười: “Kỳ thật anh đã mong chờ cảnh này lâu rồi.”
“Mong đợi điều gì lâu như vậy?”
Thi Nhân cảm thấy đây không phải là ý chính mà Tiêu Khôn Hoằng muốn bày tỏ, anh làm sao có thể mong đợi chuyện người khác