Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Bữa Trưa Của Hai Người


trước sau


Thi Nhân cũng không lấy làm bất ngờ với chuyện Tiêu Khôn Hoằng không đồng ý Cô bước tới, thay anh xoa bóp huyệt thái dương: “Em biết là không còn liên quan gì tới anh nữa, nhưng chuyện hình thức này vẫn cứ phải làm vì dù sao Tiêu Vinh cũng là người của nhà họ Tiêu.

Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng trong việc hợp tác với nhà họ Mạc.

Không tránh khỏi sẽ có người dùng chuyện này để công kích chúng ta, nhưng chúng ta cũng đâu cần để ý tới.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì.
Thi Nhân nhìn biểu cảm của anh rồi tiếp tục nó: “Em đề nghị như thế là vì chúng ta thôi, emcũng không có tấm lòng thánh mẫu được như vậy.
Tập đoàn Quang Viễn là tâm huyết của Tiêu Khôn Hoằng, cô không cho phép ai có thể phá hủy nó.
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nói: “Giao cho cậu Tiêu đi”
“Vâng.
Thi Nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Tang lễ của Tiêu Vinh dù sao cũng nên được tổ chức, bọn họ có thể không gửi thiệp mời nhưng chuyện này là chuyện bắt buộc phải làm, cũng để tránh cho người khác khỏi bởi mốc.
Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng, cô không muốn để bất cứ chuyện gì không tốt xảyra nữa.
Thi Nhân trở về liên lạc với trợ lý Tiêu.
Lúc bàn bạc xem tang lễ sẽ được tổ chức ở đầu, Thi Nhân đột nhiên dừng lại: “Đừng tổ chức ở Nam Sơn.
Nam Sơn từ trước đến giờ vẫn là nghĩa trang của người giàu.
Cha mẹ của Tiêu Khôn Hoằng và cả mẹ của cô đều ở trong nghĩa trang Nam Sơn.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng căm ghét Tiêu Vinh như vậy, nếu như ở Nam Sơn thì không được hợp lý.
Trợ lý Tiêu đề nghị: “Hay là mai táng ở bên cạnh chỗ mẹ của Tiêu Vinh?”
“Như vậy cũng được, mẹ của anh ta ở đâu?”
“Ở một nghĩa trang khác chứ không ở đó.”Vậy cử sắp xếp vậy đi, anh sắp xếp thời gian là được rồi.
Trợ lý Tiêu nhanh chống trả lời, bây giờ Thi Nhân ở bên cạnh Tiêu Khôn Hoàng, có nhiều chuyện có ra mặt xử lý thì hợp lý hơn rất nhiều.
Anh ta thật sự rất lo lắng rằng Tiêu Khôn Hoàng sẽ không lo lắng gì tới.
Bây giờ cậu chủ đã có gia đình, có con, nếu như cứ không lo cho mình như vậy thì mọi chuyện nhất định sẽ trở nên rất tồi tệ.


Có những người luôn rình rập trong bóng tối, tìm cách gây tai họa cho cậu chủ.
Tang lễ của Tiêu Vinh được định tổ chức vào ngày kia.
Thi Nhân nói những công việc trong tang lễ của Tiêu Vinh cho Tiêu Khôn Hoàng nghe nhưng anh cũng chỉ ừ một tiếng rồi không có ýkiến gì nữa.
Dù sao anh cũng không quan tâm đó là ngày bao nhiêu.
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, mọi người lại trở nên bận rộn.
Thi Nhân cũng đi làm lại như thời gian bình thường.

Vì bản thiết kế ở bên nước S cô vẫn chưa làm xong nên cô nhất định phải tranh thủ thời gian.
Cô đi cùng với Tiêu Khôn Hoằng đến công ty còn ba đứa nhỏ do Mạc Tử Tây trông nom.
Vì chuyện của Tiêu Vinh được lan truyền ra nên có rất nhiều người cứ bàn về chuyện này, lại còn có người chỉnh sửa ảnh của Tiêu Vinh lúc còn sống.
Chắc có lẽ do nhan sắc ôn nhuận như ngọc trước đây của Tiêu Vinh nên mọi người đềuchú ý, bàn luận chuyện này.
Một thiếu gia con nhà giàu vậy mà cuối cùng là trở thành một phạm nhân giết người.
Thi Nhân trở về bộ phận thiết kế thì Triệu Nhược Trúc đã nộp phương án thiết kế sơ bộ, VÌ Thi Nhân dù sao cũng là một phu nhân ở nước S.
Nếu như có thể làm thân được với Thi Nhân thì sau này cô ta không phải lo đến chuyện doanh số sao?
“Tổ trưởng Nhân, hôm nay mọi người đang bàn luận về chuyện của Tiêu Vinh, tại sao một nhan sắc ngời ngời như vậy lại đi phạm tội như thể, rõ ràng là có thể trở thành một minh tinh.” Thi Nhân cầm lấy bản thiết kế rồi dừng lại.

Cô biết bây giờ đang có rất nhiều người bàn luận về chuyện của Tiêu Vinh, cô cũng khôngthể có cách ngăn chặn chuyện này được.
Cô chỉ trả lời đơn giản: “Mỗi người có một sự chọn lựa chủa mình và cũn phải trả giá cho những chọn lựa đó”
Không phải những gì Tiêu Vinh có có thể giúp anh ta xóa hết tội danh của mình.
“Tổ trưởng Nhân, trên mạng liệt kê ra những tội danh mà Tiêu Vinh phạm là thật a? Lại còn có chuyện bắt cóc con của chị khiến cho sếp bị thương nặng a?”
Chuyện Tiêu Khôn Hoằng bị thương, mọi người đều nhớ rất kỹ.
Lúc đó Tiêu Vinh còn đến tập đoàn Quang Viễn, trở thành tổng giám đốc, giải quyết hết mọi chuyện lớn bé của tập đoàn, tranh giành vị trí quản lý tập đoàn.
Lúc đó, mọi người không biết lời ai nói mớilà thật.
Tiêu Vinh lúc đó nói Thi Nhân vì muốn tranh đoạt quyền lực còn Thi Nhân lại nói Tiêu Vinh mới là người muốn tranh đoạt quyền lực.

Mọi người lúc đó đều hoang mang, cũng không ai biết cuối cùng ai mới là người chiến thắng.

Cuối cùng Tiêu Vinh nhờ vào một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Quang Viễn.
Về sau mọi người đều nghĩ Thi Nhân đã thua.
Không ngờ về sau trong lễ đấu thầu dự án của nhà họ Mạc, Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên xuất hiện, lại còn mang theo của chứng cứ phạm tội của Tiêu Vinh, đưa anh ta một bước vào tù.Pha chuyển đổi tình thế này của nhà họ Tiêu khiến tất cả mọi người đều xôn xao.
Vốn dĩ chuyên của Tiêu Vinh sẽ dần dần trôi vào quên lãng, nhưng tự nhiên anh ta lại mất khiến mọi người lại thảo luận lại mọi chuyện về người đàn ông này.
“Phần lớn đều là thật, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.

Đều là những chuyện trong quá khứ, tôi cũng không muốn nhắc đến nữa.
Thi Nhân không muốn nhớ lại cảnh con mình bị bắt có nữa.
Lúc đó, cô suýt chút nữa đã mất đi những người quan trọng nhất của mình.
Con của cô và chồng của cô.
Cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho Tiêu Vinh, cô không có cách nào có thể tha thứ cho anh ta.“Vâng, không nhắc đến, không nhắc đến nữa.
Triệu Nhược Trúc phát hiện tâm trạng của Thi Nhân không được tốt lắm, có lẽ những chuyện lúc đó đúng là sự thật.

Tiêu Vinh trông có vẻ là một người tốt nhưng không ai

có thể ngờ được rằng anh ta lại là một tên tội phạm.
Bắt cóc, tội phạm kinh tế, vơ vét tài sản…
Đây đúng là toàn những tình tiết trong phim truyền hình xảy ra ngoài đời thực.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Chắc chỉ có những người trong cuộc mới có thể cảm nhận được nỗi đau trong chuyện này.
Thi Nhân sau khi trở lại tập đoàn thì đều rất bận rộn, công việc của bộ phận thiết kế đến cuối năm cũng không phải là ít.Từ khi hợp tác với nhà họ Mạc, mọi chuyện càng trở nên nhiều hơn.
Cô bận đến bù đầu, điện thoại nội bộ đổi chuông có đưa tay ra cầm máy lên: “Alo!
“Em đang rất bận sao?”

“Sao anh lại gọi điện bằng cái này?”
Thi Nhân nghe được ra giọng nói của Tiêu Khôn Hoàng, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng gọi bằng điện thoại nội bộ.
“Anh gửi mấy tin nhắn cho em nhưng em không trả lời.
Anh chỉ có thể gọi thế này thì cô mới nghe thấy.
“Em đang rất bận, để điện thoại trong ngăn kéo nên chắc không nghe thấy.

Anh có chuyện gì sao?”“Buổi trưa chúng ta đi ăn cơm cùng nhau di?”
“Đến giờ ăn cơm rồi sao?”
Thi Nhân bận đến đầu óc quay cuồng, cô nhìn thời gian, đúng là đã đến giờ nghỉ làm.
“Anh hết bận chưa?”
“Tạm thời kết thúc một đoạn, em lên đây luôn đi.”
“Được, anh chờ em mấy phút.”
Thi Nhân cúp điện thoại, cô không ngờ anh cuồng công việc như thế mà cũng nhớ đến chuyện ăn cơm?
“Tổ trưởng Nhân, chị làm việc xong chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm.
Triệu Nhược Trúc gõ cửa đi vào, hẹn Thi Nhân cùng đi ăn cơm.“Không cần đâu, tôi có hẹn rồi, mọi người cứ đi ăn đi.”
“Tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi cũng không làm bóng đèn nữa.
Trương Nhược Trúc đương nhiên đoán ra là ông chủ hẹn bà chủ cùng đi ăn, bọn họ làm sao có thể mặt dày đến đó góp vui được, cũng tránh trở thành cái gai trong mắt sếp.
Mọi người bàn tán, Thi Nhân coi như bình thường đi lên trên tầng cao nhất.
Cô gặp toàn những nhân vật quan trọng, mọi người đều gọi cô là “bà chủ”.
“Bà chủ lên đây ăn trưa sao?”
“Bà chủ, hôm nay sếp lại quên ăn cơm, làm trợ lý phải nhắc đấy ạ.
Ai cũng gọi cô là “bà chủ” khiến lúc đầu cô“Không cần đầu, tôi có hẹn rồi, mọi người cứ đi ăn đi”
“Tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi cũng không làm bóng đèn nữa.”
Trương Nhược Trúc đương nhiên đoán ra là ông chủ hẹn bà chủ cùng đi ăn, bọn họ làm sao có thể mặt dày đến đó góp vui được, cũng tránh trở thành cái gai trong mắt sếp.
Mọi người bàn tán, Thi Nhân coi như bình thường đi lên trên tầng cao nhất.
Cô gặp toàn những nhân vật quan trọng, mọi người đều gọi cô là “bà chử”.
“Bà chủ lên đây ăn trưa sao?”
“Bà chủ, hôm nay sếp lại quên ăn cơm, làm trợ lý phải nhắc đấy ạ.
Ai cũng gọi cô là “bà chủ” khiến lúc đầu côkhông quen, sau đó cô cũng thản nhiên tiếp nhân: “Mọi người vất vả rồi.”

Thi Nhận biết rõ vị trí của mình, ở trong tập đoàn cô không giống như những người khác.
Đành thuận theo tự nhiên vậy.
Thi Nhân vào phòng làm việc nhìn thấy trên bàn làm việc của Tiêu Khôn Hoằng chồng chất một đồng giấy tờ.

Anh vẫn còn đang ngồi nhìn vào máy tính mà không ngừng viết cái gì đó.
Cô bước qua: “Anh vẫn còn chưa xong việc sao, xem ra anh còn bận hơn cả em.
“Anh xong ngay đây.
Tiêu Khôn Hoằng lưu văn bản xong thì năm lấy tay cô: “Công việc ở bộ phận thiết kế thế nào, có thuận lợi không?”
“Cũng khá thuận lợi, em nhận mấy đơn thiếtkế của các bà phu nhân bên nước S.

Nếu như thành công, có thể khiến bọn họ hài lòng thì nhất định sẽ khiến danh tiếng của công ty chúng ta tăng lên.
“Có em ở đây anh rất yên tâm.
Tiêu Khôn Hoằng kéo cô, hai người ngồi xuống bàn ăn trước cửa kính.

Bàn ăn này cũng mới được bày ra gần đây.
“Vậy anh định thưởng cho em thế nào? Nhất định là phải có tiền thưởng đấy.
“Anh tưởng mình cho em được không?”
Khụ khụ khụ, cô suýt chút nữa thì bị nghẹn, những lúc riêng tư, anh như biến thành một người khác vậy.
Thi Nhân quyết định không để ý đến anh nữa.Cô nhìn thức ăn trước mặt: “Sau này có thời gian, chúng ta sắp xếp đi kiểm tra sức khỏe đi.”
Cô vẫn còn nhớ Diệp Tranh nói, tình hình sức khỏe của Tiêu Khôn Hoằng ổn định rồi thì phải sắp xếp thời gian đi làm phẫu thuật.
Bây giờ điều cô lo lắng duy nhất chính là tình hình sức khỏe của Tiêu Khôn Hoàng.
“Ừm, lần sau đưa Tiểu Khê đi kiểm tra mắt thì chúng ta kiểu tra sức khỏe luôn”
“Cũng được, chúng ta kiểm tra xem có vấn đề gì không.”
Cô nói thêm một câu để anh tránh nghĩ nhiều.
Sau khi ăn xong bữa trưa, có một chuyện khác xảy ra.

Em gái của Tiêu Vinh đang điều trị trong bệnh viện thì bỗng dưng mất tích.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện