"Lúc trước cô Đào ở nhà họ Tiêu tính cách rất tốt, cậu cũng biết mà.
"
"Ừ, tôi biết, khoảng thời gian chị ấy xảy ra chuyện, rốt cuộc có chuyện gì đặc biệt xảy ra không, trạng thái tinh thần của chị ấy không thể nào đột nhiên biến thành như thế được.
"
Mợ Hồng ngẩn người ra hồi tưởng lại, mãi vẫn không nói gì.
Tiêu Khôn Hoằng chầm chậm ăn cơm, ban đầu anh không chú ý đến chuyện ở trang viên của nhà họ Tiêu, có điều lúc đó mợ Hồng đã làm việc tại trang viên, chắc chắn sẽ có con đường nghe ngóng được tin tức.
"Không có gì đặc biệt cả.
"
"Được, tôi biết rồi, nhưng tình hình của Tiêu Đào Hy bên đó đã ổn định rồi, lần sau mợ có thế đến thăm.
"
"Vâng thưa cậu.
"
Mợ Hồng gật đầu, xoay người đi được vài bước, bỗng nhớ ra cái gì, sau đó dừng lại: "Tôi nhớ ra được một chuyện, hình như lúc trước cô Đào làm chuyện gì đó, bị ông cụ mắng nhiếc, gây khó dễ rất nhiều lần, chúng tôi cũng không biết nguyên nhân là gì.
Sau đó không bao lâu, cô Đào bị đưa đến viện điều dưỡng, nói là tinh thần có vấn đề.
"
"Vì sao biết chị ấy phát bệnh?"
"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ, nhưng vẫn liên tục truyền ra một tin tức, cũng không biết là thật hay giả.
"
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu: "Tin tức gì?"
"Bọn họ nói cô Đào không bị bệnh, bị ông cụ nhốt ở viện điều dưỡng.
Nhưng mặt khác cậu và cậu chủ cả đến thăm cô Đào, nếu như các cậu không phát hiện ra gì khác lạ thì có lẽ đây chỉ là tin đồn.
"
Dù sao Tiêu Đào Hy cũng là em gái của Tiêu Vinh, không thể nào không quan tâm đến tình hình của Tiêu Đào Hy được.
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt, nhưng lúc anh và Tiêu Vinh tham gia hoạt động khép kín kia, đợi đến lúc bọn họ quay về, Tiêu Đào Hy đã ở viện điều dưỡng rồi.
Bọn họ đi thăm cô, lúc đó tâm tình của Tiêu Đào Hy cực kỳ không ổn định, có dấu hiệu hưng cảm.
Tiêu Vinh cũng bảo bác sĩ đến khám, quả thật là tinh thần có vấn đề.
Nhưng căn cứ theo kết luận của viện trưởng, ông cụ nhốt cô ở viện điều dưỡng nhất định là có nguyên nhân.
Tất cả những chuyện này, chỉ có thể đợi Tiêu Đào Hy hồi phục lại bình thường mới biết được.
Nhưng rốt cuộc sự thật là gì?
Rốt cuộc vì sao Bạch Mỹ Đình lại chết? Thật sự là tự tử sao?
Tiêu Đào Hy lại vì cái gì mà làm mất lòng ông, bị bí mật nhốt ở viện điều dưỡng hơn mười năm.
Tiêu Khôn Hoằng có linh cảm, trong phòng của ông có một căn phòng bí mật.
Nhật định có một cái gì đó liên quan đến bí mật này.
"Cha.
"
Đứa nhỏ múp míp chạy lại, cô bé xõa tóc ra, trên người còn mặc bộ đồ ngủ rất dễ thương.
"Sao con dậy rồi?"
Tiêu Khôn Hoằng ôm đứa bé vào trong lòng, sờ sờ tay cô, ấm áp nói: "Có đói không?"
"Không đói, cha muốn đi đâu?"
"Cha phải đi làm.
"
Đứa nhỏ trắng tròn, mập mạp gật đầu: "Thế mẹ đâu?"
"Khụ khụ, mẹ còn đang nghỉ ngơi, do làm việc mệt quá, chúng ta đừng làm phiền mẹ nhé, để mẹ ngủ ngon được không?"
"Vâng ạ, con sẽ ngoan ạ.
"
"Ngoan quá.
"
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa đầu cô bé, cảm thấy thật đáng yêu, và dễ ghét.
Đột nhiên tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng ăn sáng xong, nhân tiện đút cho con gái nhỏ ăn no: "Con ở nhà ngoan nhé, cha sẽ về sớm thôi.
"
"Cát Cát hư, không cho đi chơi cùng, con sẽ không chơi với bọn họ nữa.
"
Cô bé bĩu môi, thể hiện sự tức giận.
Tiêu Khôn Hoằng không biết, làm sao bọn trẻ lại cãi nhau nữa rồi.
Mợ Hồng đứng bên cạnh giải thích: "Hôm qua cô Tử Tây đưa mấy đứa nhỏ đi mua máy chơi game, cậu chủ cả, cậu hai ngầm hiểu ý phối hợp, cảm thấy cô ba không theo kịp nên không đưa cô bé đi theo.
"
Tiêu Khôn Hoằng: "! "
Hai tên nhóc thối kia dám bắt nạt em gái sao.
Anh buông mắt nhìn con gái: "Tối nay cha về sẽ giúp con được không?"
"Con muốn đi làm với ba, con không muốn nhìn thấy Cát Cát.
"
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn con gái, bây quá vợ còn đang ngủ, anh cả và anh hai thì lại chọc cho em gái tức giận.
Nếu anh không đưa bé theo, thì bé sẽ khóc sao?
Nếu không thì cứ thử xem sao?
Tiêu Khôn Hoằng cùi đầu: "Chuyện đó! "
"Cha, cha không đưa con đi, con khóc cho cha xem.
"
Cô bé nắm chặt lấy cà vạt anh không buông, bày ra tư thế kiểu ngày hôm nay anh không được ra khỏi cửa.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi đau đầu, mặc dù cô bé không cao bằng hai anh, nhưng chỉ số IQ cũng