Khi miệng Lạc Nam chạm vào nơi tư mật thầm kín, đầu lưỡi tách nhẹ lớp cỏ thơm thô ráp lần mò vào bên trong, Tô nhan toàn thân kịch chấn, ánh mắt mỹ miều trợn tròn thở dốc:
“Phu quân…chết thiếp, chàng muốn giết thiếp!”
Với một nữ nhân chưa từng trải nghiệm tư vị nam nữ như Tô Nhan, thì hành động của Lạc Nam tạo nên đại địa chấn trong lòng nàng, mỗi một cú va chạm ma sát nơi tư mật cũng khiến vô số dây thần kinh cảm xúc của nàng kéo căng đến cực điểm, quả thật là giết người không đền mạng.
Lạc Nam cảm giác được hương thơm tươi mát từ nụ hồng trinh trắng của Tô Nhan, chất mật ngọt ngào liên tục chảy róc rách vào trong miệng, vách thịt hai bên co bớp dị thường, như ép lấy đầu lưỡi hắn.
Hắn nhận ra thân thể nàng thật mẫn cảm, đặc biệt là khi hắn dùng miệng chăm sóc cô bé của nàng.
Càng nghĩ Lạc Nam càng hưng phấn, đầu lưỡi thành thục và điêu luyện thi triển các loại động tác, đem Tô Nhan trêu đến linh hồn run rẩy, dòng suối giữa hai chân có dấu hiệu hóa thành biển lớn, thân thể vặn vẹo kịch liệt, làn da ửng hồng, ánh mắt mê ly, miệng rên rỉ những câu vô nghĩa:
“Ừm…thiếp sướng! chàng hôn nơi đó…”
“Phu quân…liếm nhẹ một chút, thiếp sắp chết…”
Lạc Nam cười tà, bất chợt đánh lưỡi một đường thật mạnh dọc theo khe thịt nằm dọc của nàng, sau đó dùng đầu lưỡi đánh liên tục vào hạt le đỏ hồng cứng ngắt như pha lê đỏ kia…
“Á!”
Tô Nhan lúc này giật bắn người thét lên một tiếng, lòng ngực đầy đặn phập phồng, ánh mắt tròn xeo đầy mụ mị, liên tục tiết thân…
Lạc Nam nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Tô Nhan đang hé mở, ánh mắt hắn lóe lên một tia thèm muốn, quay ngược cơ thể lại…đem côn thịt cứng như sắt của mình đặt trước mặt Tô Nhan.
“Ưm…phu quân!”
Tô Nhan ngoan ngoãn ừm một tiếng, chủ động hé mở miệng nhỏ đem côn thịt nuốt vào…nàng nhìn thấy Á Hy Thần dùng miệng chăm sóc hắn, đương nhiên nàng cũng có thể làm được.
“Bảo bối…ta sướng lắm!” Cảm nhận côn thịt nằm gọn trong miệng thơm của Tô Nhan, sự ấm áp và ẩm ướt bao trùm lấy nó, đầu lưỡi đinh hương còn chủ động quấn lấy quy đầu, Lạc Nam sướng tê rên rỉ.
Không để Tô Nhan thiệt thòi, hắn tiếp tục vùi đầu vào giữa chân nàng, tiếp tục chăm sóc tiểu huyệt ửng đỏ.
Một đầu ngón tay thử nghiệm nhét vào, vô số vách thịt mềm siết chặt lập tức bao phủ lấy nó, Tô Nhan ở bên trong rùn mình một cái, môi lưỡi càng ra sức hầu hạ đại côn thịt.
Hai người nhiệt tình chăm sóc, phụ vụ lẫn nhau, như muốn bằng vào hành động chứng minh tình cảm của mình giành cho đối phương là to lớn đến mức nào.
Không biết qua bao lâu, khi tiếng thở dốc yêu kiều của Tô Nhan trong cổ họng truyền ra, khe thịt của nàng bắt đầu hồng đỏ lên sau đó nhẹ nhàng hé mở như mời gọi…
Mà Lạc Nam cũng thở dốc ồ ồ, ánh mắt dần dần đỏ lên…cự đại côn thịt bành trướng trong miệng Tô Nhan đến cực hạn, khiến nàng hít thở cũng khó khăn, càng đừng nói đem nó ra vào một cách trơn trượt…
Hiển nhiên hai người đã động tình đến cực hạn rồi…
Lạc Nam rút lưỡi và ngón tay ra ngoài, rời khỏi cửa mình Tô Nhan.
Mà nàng cũng ăn ý đến cực điểm nhả ra côn thịt cứng cáp, không quên hôn vào quy đầu của nó một cái như khích lệ hành động sắp tới.
“Vợ ngoan, chúng ta yêu nhau nhé?” Lạc Nam bế Tô Nhan vào trong ngực, cúi đầu liếm láp những vết đỏ tím trên gò bông đào của Tô Nhan, vừa liếm vừa diệu dàng nói.
“Yêu thiếp đi phu quân, Tô Nhan luôn là của chàng mà!” Tô Nhan vươn bàn tay mềm mại vuốt ve gò má hắn, bên trên ngón áp út của nàng rõ ràng là một chiếc nhẫn cỏ đơn giản đến cực hạn, nhưng lại là bảo vật vô giá trong tim Tô Nhan.
Chính là chiếc nhẫn cỏ hắn dùng để cầu thân với nàng.
Lạc Nam vươn tay nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Tô Nhan, kéo nó về bên miệng trịnh trọng hôn lên, thỏa mãn nói:
“Có được nàng là hạnh phúc to lớn của đời ta!”
Tô Nhan nhoẻn miệng cười xinh đẹp, chọn lựa một tư thế thoải mái nằm gọn trong lòng hắn, nàng thủ thỉ nói:
“Thiếp muốn chàng vừa hôn thiếp vừa lấy đi lần đầu của thiếp, ánh mắt chúng ta phải nhìn thẳng vào nhau!”
“Nàng thích là được!” Lạc Nam cười mỉm hôn lên trán Tô Nhan, hắn đặt nằng nằm ngửa xuống thảm cỏ, để hai bắp đùi mềm mại của nàng kẹp lấy hông hắn, điều chỉnh côn thịt cự đại đến miệng u cốc chật chội kia của Tô Nhan, nhẹ nhàng ma sát.
Sau đó, trong ánh mắt chờ mong của Tô Nhan…hắn cúi đầu hôn lấy môi nàng, đầu lưỡi tận tình tiến ra càn quét.
Tô Nhan nhu nhuận phối hợp, chiếc lưỡi đinh hương mặc cho hắn quấn lấy, chiều chuộng quấn quít đầu lưỡi nam nhân.
Ánh mắt hai người mở to chăm chú nhìn nhau, Lạc Nam có thể từ trong đôi mắt ngày thường thanh tịnh như mặt giếng của Tô Nhan nhìn thấy sự mong chờ và hạnh phục, xen lẫn vô tận tình ý như có thể hòa tan linh hồn hắn.
Tô Nhan chứng kiến trong đôi mắt tà dị một trắng một đen của nam nhân là tình cảm chân thành và một chút áy náy, sự áy náy của một nam nhân khi không thể đem tình yêu dành trọn cho một người nữ tử, mà phải chia sẽ với những nữ nhân khác.
“Vào đi chàng!” Tô Nhan mút lấy lưỡi hắn thật mạnh, trong lòng truyền âm, thứ to lớn nóng hổi kia không ngừng cọ quẹt bên ngoài nhục động, làm nhịp tim nàng bắt đầu gia tốc, cũng có chút chờ mong.
Lạc Nam gật đầu, côn thịt bắt đầu chen chút xâm nhập…
“Ưm…” Tô Nhan rên rỉ một tiếng, đầu khấc kia đã tách ra hai mép môi dưới của nàng, một cơn đau nhè nhẹ dần xuất hiện.
Ánh mắt hai người vẫn chăm chú nhìn nhau, Lạc Nam cố gắng ôn nhu nhất có thể để bù đắp cho Tô Nhan, hắn không muốn nàng rơi vào hoàn cảnh của Hy Thần, nơi đó bị làm cho sắp rách ra vậy.
Ọt…
Âm thanh nhớp nháp truyền lên, côn thịt xâm nhập càng sâu hơn một chút! đầu khấc đã chạm đến tấm màn mỏng manh kia, khiến Lạc Nam tạm thời dừng bước.
Hai người chăm chú ôm chặt nhau, Lạc Nam hôn Tô Nhan nồng nhiệt hơn, hy vọng đánh lạc hướng chú ý của nàng.
Chỉ là Tô Nhan không đồng ý, nàng muốn cảm nhận được tư vị khi trở thành phụ nữ của hắn, nhu hoàn truyền âm:
“Vào đi phu quân! Vào thật chậm! Thiếp muốn cảm nhận được chàng phá trinh thiếp, thiếp muốn cảm nhận được từng tấc da thịt chàng, biến thiếp thành nữ nhân của chàng đi! vĩnh viễn!”
Trong lòng Lạc Nam rung mạnh, một tình yêu mãnh liệt dâng trào khiến linh hồn hắn thăng hoa dù chưa hoàn toàn phóng thích dục vọng, tình cảm của nàng đã chạm đến tận cùng cảm xúc của hắn…
Hắn nghe lời Tô Nhan, không dùng sức đâm mạnh để nhanh chóng xuyên thấu như những nữ nhân khác của mình, trái lại dùng côn thịt đâm từ từ…từ từ, thật chậm rãi.
Roẹt…
Tô Nhan mày liễu nhíu chặt, đau đớn ùa về tâm trí, hắn tiến quân chậm rãi khiến nàng cảm giác rõ rệt côn thịt kia đã vào đến đâu trong người nàng, thậm chí cảm giác lớp màn mỏng manh ấy đang bị nông vào…
Nàng hiểu rõ, mình sắp hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.
Ót…
Côn thịt đẩy mạnh xuyên phá màn trinh, lực đạo vẫn còn thuận thế mà tiến, hoàn toàn đâm vào lúc cán, chạm đến tận cùng hoa tâm của Tô Nhan, máu đào xuất hiện, ướt đẫm vị trí hai người dung hợp.
“Hừ…”
Hai âm thanh hừ nhẹ vang lên, Lạc Nam là hừ vì thoải mái khi được tiểu huyệt của Tô Nhan chặt chẽ bao phủ, thoải mái khi được cảm nhận xúc cảm mỹ diệu của thân thể Bách Hoa Tiên Tử, và thõa mản khi được lấy đi lần đầu của nàng.
Còn Tô Nhan là hừ lên vì đau đớn, nhưng xen lẫn đau đớn ấy là mãn nguyện va hạnh phúc vô tận…
Ánh mắt hai người từ đầu đến cuối quá trình xâm nhập đều say đắm nhìn nhau, hiểu rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì, tình cảm dâng trào hôn nhau càng thêm cháy bỏng.
Lạc Nam đặt côn thịt nằm gọn trong u cốc của Tô Nhan, mặc kệ sự co giật kháng nghị đòi quyền chuyển động của nó.
Hai người tác môi, Tô Nhan yêu kiều nỉ non: “Từ lần đeo vào nhẫn cỏ của chàng, thiếp chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi!”
“Bảo bối! phu quân yêu nàng!” Lạc Nam cọ mũi mình vào mũi Tô Nhan, thâm tình nói.
“Thiếp cũng yêu chàng! Yêu hơn cả sinh mạng thiếp!” Tô Nhan nghe thấy nam nhân buông lời đường mật, trái tim như bị hòa tan.
Trong giây phút này, hai người đều nguyện ý vì đối phương mà từ bỏ tính mạng.
“Nàng chật lắm, phu quân sướng chết!” Lạc Nam khen ngợi nói, côn thịt giật giật liên hồi trong người Tô Nhan.
“Nhấp đi chàng, tận tình hưởng dụng thê tử của chàng, đừng thương tiếc thiếp!” Tô Nhan rên rỉ, nàng vẫn còn đau…nhưng chỉ cần thỏa mãn được hắn thì có xá gì?
Lạc Nam không động, hắn chỉ cúi đầu như đứa trẻ bú mút bộ ngực thơm ngào ngạt của Tô Nhan, côn thịt vẫn án binh bất động.
Tô Nhan trong lòng cảm động, bàn tay xoa đầu hắn như đứa trẻ, ưởn ngực lên một chút để nam nhân của mình dễ dàng thưởng thức.
Không biết qua bao lâu, Tô Nhan thở dốc yêu kiều nói:
“Động đi phu quân, thiếp hết đau rồi…trái lại có chút ngứa!”
Bên trong cô bé của nàng đang co bớp liên tục, như đòi hỏi một thứ gì đó ma sát mạnh mẽ hơn.
Lạc Nam kinh nghiệm tình trường lão luyện, hắn nhận ra cơ thể Tô Nhan đã thật sự hết đau, trái lại lên cơn động tình rồi.
Vùng hông nhẹ nhàng chuyển động, hắn bắt đầu nhấp từng nhịp chậm rãi…
“Ưm…ưm…thiếp thích!” Tô Nhan cũng không rụt rè, mở miệng rên rỉ bằng những cảm xúc chân thật nhất.
Nàng suy nghĩ rất đơn giản, ở trước mặt nam nhân của mình không cần thiết phải xấu hổ, trái lại hai người đã như một thể, có thể tận tình biểu hiện ham muốn với đối phương.
Lạc Nam thấy nàng có vẻ thích mình ôn nhu, vì thế côn thịt chỉ ra vào đều đặn, bất quá mỗi một cú nhấp đều hết sức chất lượng, hắn rút ra đến gần chín thành côn thịt, sau đó nhẹ nhàng đâm vào đến khi lút cán, lại tiếp tục rút ra gần chín thành.
Da thịt nhạy cảm ma sát, khoái cảm ngày một tăng lên, Tô Nhan bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng là chưa đủ, chủ động lắc lư vòng eo, nhìn hắn rên rỉ:
“Mạnh hơn một chút đi chàng!”
Lạc Nam nghe vậy dần dần gia tăng tốc độ, cũng thay đổi cách nhấp vào cơ thể nàng, chuyển thành chín cạn một sâu, liên tục không ngừng nghĩ cày cấy, đem hai mép môi thịt của Tô Nhan mở ra khép vào, cỏ thơm ướt đẫm.
“Ưm…thiếp sướng, thiếp sướng quá phu quân ơi, chẳng trách Đại Tỷ, Nhị Tỷ các nàng thích được chàng sủng ái như vậy!”
Tô Nhan hừ hừ nói, nghĩ đến Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh được phu quân sủng hạnh trước nàng thời