Từng tầng vảy giáp màu tím đen bao trùm lấy cơ thể Lạc Nam từ đầu đến chân, một cổ uy nghiêm bao phủ cả thiên địa, ẩn ẩn giữa vòm trời là tiếng Long ngâm cao vút kiệt ngạo bất tuần…
“Cổ lực lượng này…”
Con chồn đen nuốt một ngụm nước miếng, đồng tử co rụt vào trong mắt, một cảm giác bất an lan tràn khắp tâm linh…
Nhìn từng lớp vảy giáp kiên cố mà tỉ mỉ, tinh tế bao trùm cơ thể đối thủ, đỉnh đầu mọc giác, sau lưng mộc đuôi, móng vuốt bén nhọn sát phạt quả quyết, một luồng hồi ức lắp đầy toàn bộ tâm trí con chồn đen, khiến nó cảm giác miệng của mình trở nên khô khốc…
Nó nhớ lại một tầng ký ức đã phủ bụi qua vô số năm tháng…
Tại thời đại xa xưa kia, khi đó nó chỉ còn là một đứa trẻ nhỏ, từng nghe qua phụ thân của mình vừa kính sợ, vừa kiêng kỵ khi nhắc đến một tồn tại có tham vọng thống nhất Đại Tiên Giới…Hơn thế nữa là đối phương còn sắp thành công, chỉ cần có thể bước ra bước cuối cùng, trở thành tồn tại siêu Đế để có thể lực áp các tôn Đại Đế.
Tồn tại đó…được xưng Long Đế - Nghịch Long.
Phải biết trước khi lâm vào cảnh sa cơ lỡ vận, thì tộc quần của con Chồn Đen cũng là một phương cự phách, thống trị một phiến Yêu Tiên Vực, quân lâm thiên hạ…
Phụ thân của nó khi đó chính là nhân vật nổi bật trong chúng Đế, nhưng khi ông mở miệng nhắc đến hai chữ “Nghịch Long”, sắc mặt chưa bao giờ thôi vẻ ngưng trọng…
Trong ký ức của một đứa trẻ, nó chưa từng thấy phụ thân mình nể sợ bất kỳ một ai đến mức như vậy.
Chỉ có vị Nghịch Long Đế kia, làm được điều đó.
Và đương nhiên, Nghịch Long cũng trở thành một trong những bài học được nó nghiên cứu kỹ nhất, tìm tòi kỹ nhất, hiểu rõ nhiều nhất…
Càng hiểu rõ Nghịch Long, nó càng thêm khiếp sợ trước uy quyền ngập trời đó…
Đến cuối cùng, nó tự đúc kết cho mình một ý niệm: “Tuyệt đối không được đắc tội Nghịch Long, trừ khi đối phương muốn dồn ta vào chỗ chết!”
Sau khi vị Nghịch Long Đế kia đột phá bước tiếp theo thất bại, tử vong dưới Kiếp, cũng là lúc Long Tộc tuột dốc, phải cố thủ một phương, không còn dám nhắc đến cụm từ “thống nhất Tiên giới!”
Con chồn đen cứ nghĩ rằng, cả đời này của mình sẽ không thể nào một lần nữa được nghe về Nghịch Long, được nhìn thấy Nghịch Long chớ đừng nói chi đến mức cùng Nghịch Long đối nghịch.
Bởi vì lẽ đó…tầng ký ức về Nghịch Long tưởng chừng như đã phủ bụi vô số năm tháng nay lại trồi lên, không sao ức chế được.
“Không…không thể nào…” Nhìn từng lớp vảy màu tím đen, nhìn từng đường nét uy nghiêm độc hữu trên bộ Giáp kia, con Chồn đen lắc đầu hoảng sợ, như không chấp nhận sự thật đang diễn ra trước mặt.
Nó có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có một ngày, mình được diện kiến chủng loại từng khuấy động cả Tiên giới kia tại một hành tinh hẻo lánh, thấp kém…
Con Chồn đen không dám tin sự thật, nhưng dựa vào những kiến thức khi nó cất công nghiên cứu, cất công tìm hiểu về hai chữ “Nghịch Long”, thì nó càng không thể phủ nhận tất cả những gì mình đang chứng kiến, lại là sự thật…
Kẻ nhân loại ở trước mặt nó, dù không phải Long Tộc…nhưng trên thân chấp chưởng Nghịch Long Huyết Mạch.
Tại sao lại như vậy?
Nghịch Long chẳng phải tuyệt tích rồi sao? từ khi vị Nghịch Long Đế kia ảm đạm ngã xuống, Nghịch Long đã trở thành một loại Cấm Tự tại Long Tộc, các đời Long Tộc sau đó dù đôi vài lần xuất hiện Nghịch Long, thì cũng đều bị vô thanh vô tức xóa mất, không để đối phương trưởng thành.
Chấp chưởng toàn bộ Long Tộc hiện nay không phải là Chân Long sao? vì sao lại để huyết mạch Nghịch Long rơi vào tay một tên nhân loại thế này?
Long Tộc chẳng lẽ không biết…nếu để kẻ này thành công trưởng thành, thì một tên nhân loại sẽ đè đầu cưỡi cổ toàn bộ Long Tộc hay sao?
Dựa vào khả năng khắc chế cứng của Nghịch Long đối với Long Tộc, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu con chồn đen nhưng không có lời giải đáp…
Nó theo bản năng cho rằng, Huyết Mạch Nghịch Long mà Lạc Nam sở hữu có nguồn gốc từ Long Tộc, bị thất lạc ra bên ngoài mà thôi…
“Tiểu Hắc, ngươi làm sao?” Thiếu nữ nhìn thấy con chồn đen vốn hoạt bát hiếu động lúc này đang chết trân trên bả vai mình, đồng tử co rụt lại, mắt trợn miệng hốc, xấu xí vô cùng.
Thiếu nữ buồn cười nhưng không hề dám cười, bởi vì nàng hiểu có thể khiến con Chồn đen khiếp sợ như vậy, trạng thái trước mặt của đối thủ không phải chuyện đùa.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Tất cả nói thì dài dòng, nhưng suy nghĩ của con Chồn đen chỉ thoáng qua một chút…
Trong khoảnh khắc này, vô số tiếng trống kinh thiên động địa rốt cuộc vang lên, 17 cái Bạo Hồn Trống cùng nhau gào rống, từng cái dùi trống mang theo Hồn Lực ngập trời bạo tạc mà ra…
Hồn Lực lúc này như bao trùm thành thực chất, nghiền ép bát hoang, vang dội cửu thiên thập địa.
ẦM ẦM ẦM…
Lấy phạm vi Quang Minh Thánh Địa làm trung tâm, không gian đổ nát tứ phía…quét ngang toàn bộ Việt Long Tinh Cầu.
Ba mảnh đại lục vốn đã hoang tàn, nay càng thêm hư hỏng cực độ, toàn bộ thiên địa của U Nguyên, Hải Châu, Hoàng Sa chính thức tận thế, chỉ còn lại hư vô…
Số lượng dư nghiệt ít ỏi còn lại của Dạ Lang Tiên Tinh rốt cuộc chết sạch, bị tiếng trống oanh tạc nổ tung cả não.
Tại một hang động hoang vắng, một tên thanh niên thân thể gầy gò, sắc mặt u ám, ánh mắt phủ đầy tơ máu, tổng thể diện mạo vì bị lo lắng và sợ sệt nhiều đêm tra tấn tinh thần…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
“Hồn Trống này…thật đáng sợ, chỉ sợ dù là tên khốn Lạc Nam cũng không ngăn cản nổi, đến từ đâu đây?”
Hắn nằm bẹp dí trên mặt đất, cảm nhận được Tiếng Trống khủng khiếp kia đang oanh tạc Linh Hồn mình, khóe môi lẩm bẩm như được giải thoát:
“Như vậy cũng tốt…chết tại một nơi vô danh không người biết, cũng tốt hơn là phải rơi vào tay Lạc Nam!”
Nói xong, thân thể của hắn bị oanh đến bạo liệt, ngay cả một chút cặn bã và Linh Hồn cũng không còn sót lại…
Thanh niên này không ai khác chính là Cơ Thiếu Hoàng, thiên tài của Thiên Cơ Điện từng muốn tìm cách xâm phạm Cơ Nhã và Cơ Băng hai tỷ muội.
Sau khi khẳng định thân phận “Thiên Đạo Chi Tử” của Lạc Nam, Thiên Cơ Điện đã loại bỏ Cơ Thiếu Hoàng ra khỏi thế lực, ngay cả phụ thân của hắn là một vị Trưởng Lão cũng bị giáng chức trở thành Hộ Pháp, địa vị suy yếu cực kỳ.
Thiên Cơ Điện không đến mức chẳng niệm tình xưa bắt Cơ Thiếu Hoàng giao vào tay Hậu Cung, nhưng cũng đuổi hắn ra ngoài tự sinh tự diệt.
Những ngày vừa qua, Cơ Thiếu Hoàng trốn chui trốn lũi như chó, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ bị rơi vào tay tai mắt của Hậu Cung, hoặc rơi vào tay đám dư nghiệt Dạ Lang Tiên Tinh.
Dù là kết cục nào thì hắn cũng sống không bằng chết…
Lúc này đây bị 17 cái Bạo Hồn Trống oanh tạc, Cơ Thiếu Hoàng chết một cách vô thanh vô tức…không người tiễn đưa.
Vật đổi sao giời, một vị thiên tài Tu Chân Giới, một người từng ngạo nghễ trên Hoàng Kim Bảng…chỉ vì một chút dục niệm nhất thời, kết cục sau cùng khi chết ngay cả chỗ chôn cũng không có…
Điều an ủi duy nhất của Cơ Thiếu Hoàng trước khi chết chính là không bị Lạc Nam tìm thấy, không chết trong tay Lạc Nam.
Đáng tiếc, nếu hắn biết nguyên nhân làm mình chết là do dư ba trận chiến mà Lạc Nam đang tham dự, không biết có uất ức đến mức sống lại luôn hay không?
Chênh lệch giữa người và người vì sao lớn đến như thế? Mặc dù từ đầu đến cuối hai người chưa từng gặp nhau, nhưng nữ nhân mà Cơ Thiếu Hoàng muốn chiếm hữu không thành lại cam tâm tình nguyện làm thê tử của Lạc Nam, thế lực mà Cơ Thiếu Hoàng luôn tự hào lại vì muốn lấy lòng Lạc Nam mà vứt bỏ hắn, phải khắp nơi lẫn trốn vì sợ lọt vào tay Lạc Nam, cuối cùng chết đi cũng do bị dính phải dư ba chiến đấu của Lạc Nam cùng đối thủ.
Cơ Thiếu Hoàng chết không ai biết, nhưng có thể xem là một trong những mảnh đời bất hạnh, chết uất nhất Tu Chân Giới.
…
Cùng số phận với Cơ Thiếu Hoàng…
Tại một thung lũng sụp đổ tăm tối không người hay biết, phụ tử Bách Vô Sinh và Bách Hiểu Sinh tương tự cũng đang phải gánh lấy tiếng trống khủng bố kinh thiên động địa kia…
Bách Vô Sinh dốc hết toàn bộ khả năng của một vị Bát Cấp Chiến Trận Sư, liên miên bất tuyệt các Trận Văn được hắn thi triển, dùng đến tài sản cả đời mình để tạo nên một Trận Pháp Phòng Ngự mạnh mẽ, dù là Bán Tiên muốn phá vỡ nó cũng tiêu tốn không ít thời gian…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Bất quá Bán Tiên thì không cần, bởi vì âm thanh đến từ 17 cái Bạo Hồn Trống xuyên toa không gian và thời gian đang đánh úp đến, hung hăng nghiền ép vào Trận Pháp mà Bách Vô