“Không hổ là Ngọc cấp thế lực!”
Nhìn núi non nghìn trùng trước mặt, hàng loạt các tòa đại sơn cao vút trong mây, chim cầm tẩu thú bay lượn, Tiên Khí nồng đậm sánh ngang với Linh Giới Châu, hoa thơm cỏ lạ, các tòa kiến trúc cổ kính xây dựng trên thân núi, đại khí bàng bạc nhìn không thấy điểm cuối…Lạc Nam không nhịn được cảm thán một hơi.
Nếu không phải cách làm của ông lão Ngọc Tiên quá mức đáng ghét, thì Ngọc Tiên Môn ở trong mắt hắn cũng là một danh môn đại phái, đáng để xem trọng…
Lạc Nam cùng với Bà Lão có Hắc Đàm Thủy và một đám 15 tên thiên tài vừa mới Phi Thăng đã được ông lão mang về Ngọc Tiên Môn…
Ánh mắt tuyển chọ đệ tử của Ngọc Tiên Môn cực kỳ cao, trong gần 2000 người, tính luôn cả Lạc Nam và Bà Lão có Hắc Đàm Thủy, chỉ có 17 người được lựa chọn mà thôi.
Theo như ông lão tự giới thiệu, ông ta tên là Ngọc Quán…là Thất Trưởng Lão của Ngọc Tiên Môn, có thực lực Ngọc Tiên Sơ Kỳ.
Ngọc Tiên Môn có tất cả tám vị Ngọc Tiên, từ Thất Trưởng Lão đến Đại Trưởng Lão tu vi dao động từ Ngọc Tiên Sơ Kỳ đến Ngọc Tiên Hậu Kỳ, mà Môn Chủ của Ngọc Tiên Môn càng là Ngọc Tiên Viên Mãn cấp bậc cường giả.
Địa vị của Ngọc Tiên Môn là cực cao ở Cực Lam Tiên Tinh này, có thể thấy rõ vì sao chín tên Ất Tiên kia lại kính sợ Thất Trưởng Lão Ngọc Quán đến như vậy.
Tuy nhiên mạnh thì có mạnh, nhưng Ngọc Tiên Môn không phải vô đối ở Cực Lam Tiên Tinh, trái lại vẫn có không ít đối thủ cạnh tranh đáng e dè, chẳng qua bọn hắn không xuất hiện tại lần tuyển chọn đệ tử vừa Phi Thăng này mà thôi.
Vì thực lực cả đám chưa đủ để phi hành, nên chỉ có thể theo chân Ngọc Quán trưởng lão vận chuyển thân pháp chạy vào Ngọc Tiên Môn, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ của Lạc Nam ở hạ giới tung hoành ngang dọc, nhưng ở tại nơi này lại không đáng chú ý.
Hắn phát hiện thân pháp của mấy người không ai là kém hắn, đặc biệt là thân pháp của Ngọc Quán trưởng lão càng là xuất trần ung dung, một bước chân dậm nhẹ đã biến mất tại chỗ xuất hiện ở trăm dặm xa, cực kỳ khủng bố.
“Lạc Nam sư huynh…ngươi xuất thân từ tinh cầu nào thế?”
Trong quá trình di chuyển, một nữ nhân trong số 15 đệ tử được chọn mở miệng hỏi Lạc Nam.
Vì Lạc Nam là kẻ duy nhất đã đạt đến Chân Tiên, lại vừa trở thành đồng môn nên đám người này khá tôn kính hắn gọi một tiếng sư huynh, đương nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong lòng bọn hắn có nghĩ như vậy không thì Lạc Nam cũng lười biết.
Nữ nhân vừa hỏi thăm hắn có tên Huỳnh Thảo, chỉ mới 4850 tuổi đã thành công Phi Thăng, vì thế lọt vào mắt xanh của Thất Trưởng Lão Ngọc Quán, cũng là kẻ duy nhất là nữ trong bọn ngoại trừ bà lão có Hắc Đàm Thủy.
Thân là một người tu luyện có thiên phú, diện mạo của Huỳnh Thảo cũng không hề kém, da trắng má hồng, môi mộng nước, có lúm đồng tiền, mái tóc óng ả, thân thể đầy đặn mê người, nhan sắc chỉ thua tổng thể nữ nhân của hắn một bậc.
Bất quá với kinh nghiệm nam nữ của Lạc Nam, hắn nhận ra Huỳnh Thảo là nữ nhân từng trải, đã không còn là trinh nữ, đối với nàng cũng không mặn không nhạt.
“Tại hạ phi thăng từ Địa Tinh Cầu!” Lạc Nam không tỏ vẻ kiêu ngạo mở miệng nói bừa, Địa Tinh Cầu là tên hắn dựa vào trái đất ở kiếp trước để tùy tiện bịa ra, trong vô số các thế giới cấp thấp, có quỷ mới biết có nơi nào tên Địa Tinh Cầu hay không.
Quả nhiên Huỳnh Thảo và đám người không nghi ngờ gì, nàng chỉ tùy tiện hỏi thăm xã giao để rút ngắn quan hệ với Lạc Nam mà thôi, muốn từ hắn học được kinh nghiệm quý báo trong quá trình chuyển Linh Lực thành Tiên Lực…
“Lạc Nam sư huynh nhìn qua thật trẻ trung, tuổi tác chắc hẳn không quá lớn?” Mấy tên nam tử trong đám cũng lôi kéo bắt chuyện, hiển nhiên bọn hắn đều không phải người ngu, Huỳnh Thảo có thể nghĩ đến học hỏi kinh nghiệm từ Lạc Nam thì bọn hắn cũng không ngoại lệ.
Huống hồ cả bọn đều là người mới, kéo gần mối quan hệ để ngày sau hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt…
Chỉ có những kẻ não tàn mới ghen ghét ganh tị khi mới vào tông môn, hành vi ngu xuẩn như vậy so với tự tạo thêm kẻ thù cho mình.
“Vừa tròn 3000 tuổi!” Lạc Nam lại chém gió, dù tính luôn cả thời gian bên trong Gia Tốc Trận thì hắn vẫn chưa đến trăm tuổi, nói ra chỉ sợ hù chết đám người này.
Bất quá con số 3000 cũng khiến đám người hít một ngụm khí lạnh, ngay cả đang thong thả bay phía trước dẫn đường Ngọc Quán trưởng lão cũng liếc mắt nhìn Lạc Nam, âm thầm gật đầu tuổi của hắn thật rất trẻ, chắc là không khoác lác.
3000 tuổi đã có thể Phi Thăng, kẻ này có ngộ tính cực kỳ bất phàm…
….
Càng tiến vào sâu bên trong núi, Lạc Nam càng đánh giá cao Ngọc Tiên Môn, cách thức bố trí kiến trúc cùng thiên nhiên hòa hợp một cách lạ kỳ này khiến tâm hồn thanh tịnh dễ tập trung tu luyện.
Trên quảng trường rộng nằm giữa hai ngọn núi khổng lồ, hàng vạn đệ tử đang luyện Vũ Kỹ, liên miên bất tuyệt các loại chiêu thức được đánh ra, mặc dù nhân số không quá nhiều…nhưng mỗi người đều là tinh anh, Tiên Lực khá là tinh khiết, không quá hỗn tạp.
Vài tòa đại điện cổ lão uy nghiêm cao vút trong mây mù, Lạc Nam có thể từ bên trong đó loáng thoáng cảm nhận được vài luồng khí thế vượt qua cả Ngọc Quán Thất Trưởng Lão…
Chắc là nơi cư ngụ của các cường giả đỉnh cấp Ngọc Tiên Môn rồi…
Lạc Nam mặc dù có chút kiến thức, nhưng chưa từng thấy qua thế lực nào có được luồng khí phách như Ngọc Tiên Môn, chỉ có Tuế Nguyệt Cung của Tuế Nguyệt Nữ Đế là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, không cần bàn đến.
Phần phật…phần phật…
Có tiếng tay áo tung bay, hai tên thanh niên nam tử diện mạo đường đường ngự không mà đến, tu vi Ất Tiên bùng nổ, trên người mặc y phục của Chấp Sự, kính cẩn nhìn sang Ngọc Quán trưởng lão chắp tay:
“Thất Trưởng Lão vừa trở về!”
Ở Ngọc Tiên Môn, địa vị của Môn Chủ cao nhất…kế đến là Thất Đại Trưởng Lão, sau đó mới đến Chấp Sự, Đệ Tử Nội Môn, Đệ Tử Ngoại Môn.
Ngoài ra còn có hàng ngũ đệ tử hạch tâm chính là đệ tử thân truyền của Thất Đại Trưởng Lão…dù là Chấp Sự cũng phải lễ độ ngang hàng với bọn hắn.
“Ừm!” Ngọc Quán thông thả gật đầu, râu dài nhẹ vuốt…chỉ vào đám người Lạc Nam mở miệng phân phó nói:
“Bọn hắn đều là Đệ Tử vừa mới tuyển chọn từ Phi Thăng Đài, hai người thu xếp bố trí động phủ cho từng người, lão phu trước tiên đi bẩm báo Tông Chủ!”
Nói xong thân thể ngự không mà bay, xuyên vào tầng mây…tìm đến đại điện nằm trên đỉnh núi cao nhất, nơi tọa lạc của Môn Chủ Ngọc Tiên Môn, Ngọc Tiên Viên Mãn cấp cực giả.
“Tuân mệnh!” Hai tên Chấp Sự kính cẩn chắp tay, ánh mắt đánh giá đảo quanh đám người, hơi có chút kinh ngạc liếc nhìn Lạc Nam, hiển nhiên không nghĩ đến tiểu tử này vừa mới Phi Thăng đã có được Thổ Tiên Lực hoàn chỉnh, là một Chân Tiên Cảnh.
Bất quá Chân Tiên ở trong mắt Ất Tiên cũng chỉ là con kiến hôi, vì thế hai người cũng không quá chú ý.
Hai người bọn hắn đường đường là chấp sự, cũng không đích thân vì mấy người Lạc Nam bố trí nơi ở, bèn hạ lệnh cho một đám thị nữ ở gần đó…
“Lạc Nam sư huynh…hẹn gặp lại!”
Huỳnh Thảo cùng đám người chào hỏi với Lạc Nam một tiếng, tách nhau rời đi…
Bà lão sở hữu Hắc Đàm Thủy sắc mặt chưa bao giờ thôi vẻ lo lắng, bất quá vận mệnh của bà ấy lúc này đã không theo bản năng sắp xếp, chỉ có thể thở dài một tiếng, về động phủ của mình.
Lạc Nam ý vị thâm trường nhìn bà lão một chút, xem ra bà ta cũng cảm nhận được Dị Thủy của mình lúc này đã trở thành vật có khả năng gây họa cho mình.
Hắn đi theo phía sau thị nữ tiến về một động phủ, đây là một thiếu nữ dung nhan thanh tú, trên người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, tu vi không tệ đạt đến Độ Kiếp Kỳ…
Độ Kiếp Kỳ chỉ có thể làm thị nữ…không thể không nói quả nhiên là Tiên giới a.
Từ lúc dẫn đường cho đến khi đến cửa Động Phủ, Lạc Nam và thị nữ vẫn giữ bầu không khí im lặng không ai nói với ai câu nào…
Thậm chí Lạc Nam còn từ trong thái độ của thị nữ cảm giác được nàng có một chút cảm giác ưu việt, một chút cảm giác khinh rẻ hắn.
Hiển nhiên ở trong mắt thị nữ, bản thân nàng chính là người được sinh ra ở Tiên giới, mà Lạc Nam chỉ là thổ dân ở hạ giới phi thăng, xét về nguồn gốc xuất thân nàng đã cao quý hơn hắn một bậc rồi.
Chưa kể dù Lạc Nam có trở thành đệ tử của Ngọc Tiên Môn cũng không đảm bảo tiền đồ của hắn tươi sáng đến mức nào.
Bởi vì Đệ Tử của Ngọc Tiên Môn cũng không phải chỉ tuyển chọn từ đám người vừa mới Phi Thăng, trái lại đệ tử Phi Thăng từ hạ giới chỉ chiếm số ít mà thôi…đa phần đệ tử quan trọng của Ngọc Tiên Môn đều là thanh niên thiếu nữ được sinh ra tại chính Lam Cực Tiên Tinh, có phụ mẫu là danh gia vọng tộc.
Huống hồ…mỗi ngày đệ tử