“Thiếu Chủ…môn chủ và các vị trưởng lão muốn gặp người!”
Trong lúc Lạc Nam đang định mang theo Hàn Lĩnh đi gây sự, bên ngoài bất chợt có âm thanh trầm thấp vang lên.
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam nhất thời kinh dị, chẳng lẽ mình lộ ra sơ hở nào bị phát hiện rồi?
Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức như vậy?
Hàn Lĩnh cũng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong vòng một ngày hắn trải qua vô vàn kích thích mà cả đời chưa chắc cũng gặp được, chỉ hơi chút sơ suất sẽ dẫn đến một đống tro cốt a.
“Sợ cái gì? Có bổn thiếu chủ chống lưng cho ngươi!” Lạc Nam khinh bỉ nhìn Hàn Lĩnh một cái, đẩy cửa đại điện đi ra ngoài.
Một tên Chấp Sự đã cung kính đợi sẳn, nhìn thấy Lạc Nam và Hàn Lĩnh đi ra, nhất thời có chút hâm mộ xem Hàn Lĩnh, thầm nghĩ tên này chỉ là Cực Tiên…nhưng được đi theo thiếu chủ thì ngày sau có tiền đồ vô lượng a.
Lạc Nam lại là âm thầm quan sát biểu hiện trên mặt tên chấp sự, thấy không có vẻ gì là mình bại lộ, nhất thời yên tâm không ít, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi biết phụ thân và chư vị trưởng lão gọi ta có chuyện gì không?”
Chấp sự cung kính lắc đầu: “Vấn đề này ta cũng không rõ, chỉ biết là việc cực kỳ quan trọng, yêu cầu Thiếu Chủ phải gác bỏ tất cả mọi chuyện đến ngay!”
“Được rồi, ngươi có thể đi!” Lạc Nam gật đầu phất phất tay.
Tên chấp sự nghe vậy khom người bay đi, bất quá trong mắt hiện vẻ nghi hoặc…bình thường thiếu chủ chẳng phải yêu cầu hắn đi cùng hay sao?
Lạc Nam đương nhiên không thể để tên này đi cùng, bằng không việc hắn không thể Phi Hành sẽ bại lộ…
Thấy tên chấp sự đã rời đi, Lạc Nam mới quay sang Hàn Lĩnh phân phó nói:
“Trở về làm đúng phận sự của ngươi như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không hậu quả tự chịu, biết không?”
“Nô tài biết!” Hàn Lĩnh sắc mặt tái mét gật đầu, mạng của hắn đang nằm trong tay Lạc Nam, làm sao dám giở trò?
…
Lạc Nam lúc này mới một mặt khí định thần nhàn, thi triển thân pháp…hướng Đại Điện trên đỉnh núi cao nhất chạy đi…
Dựa theo ký ức của Ngọc Hải, hắn đủ khả năng biết nơi nghị sự nằm ở nơi nào…
Không thể phi hành có chút khó chịu, bất quá Lạc Nam cũng hết cách…chỉ có thể leo lên tận đỉnh bằng hai chân.
“Ngọc Tiên Điện”
Ba chữ khí phách đập vào trong tầm mắt, đây là đại điện trọng yếu nhất của Ngọc Tiên Môn, nơi diễn ra các cuộc hội nghị quan trọng.
“Thiếu Chủ đến!”
Đứng bên ngoài đại điện, hai tên Chấp Sự mở miệng hô lớn…
Lạc Nam có chút rùng mình, bởi vì hai tên này là thái giám, giọng điệu eo éo nghe sởn cả gai óc.
“Vào đi!”
Từ bên trong điện, truyền ra một âm thanh uy nghiêm, khí thế không thể kháng cự.
Lạc Nam sắc mặt bình thản, đây chắc là của tên “phụ thân” tiện nghi rồi.
Hai tên chấp sự cung kính mở ra cửa điện, Lạc Nam gật đầu, không kiêu không vội bước vào…
Bên trong đại điện, một nam tử trung niên diện mạo giống Ngọc Hải đến tận bảy phần, mái tóc màu trắng tùy ý không trói buộc, một thân Lôi Bào lấp lóe quang mang, khí thế như ẩn như hiện, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Bên dưới hắn, hai hàng trưởng lão ung dung mà đứng, mỗi một người đều là Ngọc Tiên cường giả, diện mạo cao thâm khó dò, khí lão hoành thu.
Bên trong đan điền của Lạc Nam, Kiếp Lôi Đỉnh cùng với cái phôi của Băng Đỉnh bất chợt rung rẩy kịch liệt lên, nếu không phải Lạc Nam đã sớm chuẩn bị tâm lý áp chế, nói không chừng đã lao ra ngoài.
Đặc biệt là cái phôi của Băng Đỉnh, cảm giác thèm thuồng ham muốn của nó không cách nào che giấu được.
Lạc Nam hiểu…đây là biểu tình khi gặp Dị Thuộc Tính tương ứng của chúng nó…
Dị Lôi và Dị Băng…đang nằm trong người nam tử trung niên và một tên lão già tóc lam có ánh mắt sắc bén lạnh lùng như hàn băng vĩnh cửu.
Tông Chủ Ngọc Tiên Môn – Ngọc Chấn Lôi.
Đại Trưởng Lão Ngọc Tiên Môn – Ngọc Hàn Lãnh.
Đây là hai vị cường giả mạnh nhất của Ngọc Tiên Môn, sở hữu thiên địa dị vật khiến chiến lực của bọn hắn mạnh mẽ rất nhiều so với người đồng cấp.
Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn, nếu truy sát hắn lần trước không phải là Ngọc Quán với Ngọc Hư, mà là bất kỳ ai trong số Ngọc Chấn Lôi hay Ngọc Hàn Lãnh, thì hắn chưa chắc trốn mất dễ dàng như vậy.
“Ra mắt môn chủ, ra mắt chư vị trưởng lão!”
Phất óng tay áo, hắn một mặt không kiêu không ngạo, bình thản ung dung chắp tay.
Nhìn thấy biểu hiện của “Ngọc Hải”, Ngọc Chấn Lôi cùng đám trưởng lão trong mắt lóe lên một tia tán thưởng.
Tên thiếu chủ này ngày thường mặc dù kiêu căng phách lối, nhưng rất kính sợ phụ thân của hắn là Ngọc Chấn Lôi, bình thường ở trước mặt Ngọc Chấn Lôi rất ít khi bình tĩnh, luôn luôn hơi có chút khẩn trương.
Bất quá lần này lại biểu hiện bình thản như vậy, xem ra có tiến bộ không nhỏ, khiến cả đám tán thán không ngớt.
“Hải Nhi…vì sao không ngự không lên đỉnh?” Đúng lúc này, Ngọc Chấn Lôi mở miệng chất vấn, giọng điệu ầm vang như lôi đình.
Lạc Nam ngẩng đầu ưởn ngực, đã chuẩn bị từ trước mở miệng đáp: “Hài nhi vừa mới luyện được một môn Thân Pháp lấy được từ Lạc Nam, nên muốn thử nghiệm một chút!”
Đám người nghe vậy gật đầu, việc Ngọc Hải chơi chết Lạc Nam đương nhiên không lọt được mắt bọn hắn, cả đám đối với chuyện này cũng chẳng để trong lòng.
“Hải nhi quả nhiên đã trưởng thành, quyết định lập gia đình cho hắn thật sự đúng đắn!” Ngọc Chấn Lôi hài lòng vuốt ria mép, phá tan bầu không khí nghiêm trọng, mở miệng cười nói.
Lạc Nam một mặt mộng bức, lập gia đình…cái quỷ gì?
“Haha!”
Đám trưởng lão thấy vẻ mặt của hắn như vậy nhất thời cười to.
Chỉ nghe đại trưởng lão Ngọc Hàn Lãnh vuốt râu dài giải thích nói: “Ngọc Tiên Tông chúng ta dự định sẽ kết làm thông gia với Địa Tiên Tông! mà Thiếu Chủ và tiểu thư của Địa Tiên Tông chính là đối tượng!”
“Tiểu thư Địa Tiên Tông?” Lạc Nam âm thầm mắng một tiếng.
Tên Ngọc Hải này đúng là vận cực chó, con ông cháu cha chính hiệu.
Hắn chơi gái không biết bao nhiêu, hiện tại còn được tông môn sắp xếp hôn sự cưới con gái của một Tông Môn lớn khác, cuộc sống như vậy vô số tu sĩ có mơ cũng chả được a…
“Tiểu Thư của Địa Tiên Tông cũng là một thiên tài, dung mạo thuộc hàng nhất lưu, chính là tình nhân trong mộng của vô số thanh niên tài tuấn, vì thế tâm cao khí ngạo, mắt vượt qua đầu!” Ngọc Hư trưởng lão cười nói, bề ngoài nhìn qua hết sức khoẻ mạnh, không còn chật vật như lần bị Lạc Nam ám toán.
“Mặc dù hai bên tông môn đã có lòng thông gia, nhưng còn phải xem biểu hiện của thiếu chủ có chiếm được tình cảm của giai nhân hay không…” Ngọc Quán trưởng lão ý vị thâm trường nói.
Lạc Nam nghe mà trong lòng mờ mịt, đây là muốn Ngọc Hải đi tán gái sao?
“Chúng ta đã sắp xếp buổi ra mắt cho hai người các ngươi bồi dưỡng tình cảm, đừng để phụ thân thất vọng!” Ngọc Chấn Lôi nghiêm túc căn dặn:
“Danh tiếng phong lưu của ngươi không mấy tốt đẹp, nếu cần thiết thì loại bỏ toàn bộ nữ nhân bên cạnh đi, đừng lưu lại dấu vết nào!”
Trong mắt đám trưởng lão Ngọc Tiên Môn đồng loạt hiện lên tia tàn nhẫn.
Lạc Nam im lặng không đáp, trong lòng có chút thương hại Huỳnh Thảo…nữ nhân này ham mê vinh hoa nịnh nọt Ngọc Hải, thì ra trong mắt Ngọc Tiên Môn cũng chỉ là một món đồ chơi, tùy thời có thể đập nát vì lợi ít cao nhất.
Lúc này đây hắn chỉ cần gật đầu, Huỳnh Thảo và một đám nữ nhân khó thoát khỏi cái chết a.
“Chuyện này tiểu tử có thể tự mình dàn xếp, tông chủ và các vị trưởng lão cứ yên tâm!” Lạc Nam vỗ vỗ ngực ra vẻ đáng tin cậy nói.
“Được rồi, lui xuống đi…ba ngày sau ngươi cùng hai vị trưởng lão đến Địa Tiên Tông làm khách, lễ vật sẽ do phụ thân an bài!” Ngọc Chấn Lôi khoác khoác tay.
“Tiểu tử cáo lui!” Lạc Nam chắp tay, quay người rời khỏi đại điện.
Nhìn thấy bóng lưng hắn khuất dần sau tầm mắt, Ngọc Hàn Lãnh bước lên một nhịp, chắp tay nói:
“Chúc mừng môn chủ, thiếu chủ đã trưởng thành, hôn nhân đại sự lần này chín phần mười thành công tốt đẹp!”
“Chúc mừng môn chủ!” Mấy tên trưởng lão vội vàng phụ hoạ, lên tiếng nịnh nọt.
Ngọc Chấn Lôi vuốt cằm, sắc mặt tràn đầy thoả mãn.
Thê tử hắn mất sớm, chỉ có một mình Ngọc Hải là con nối dòng, vì thế thấy hắn biểu hiện thong dong bình thản, trong lòng cũng đầy cảm thấy an ủi, không uổng công bao năm qua bồi dưỡng hắn.
…
Lạc Nam ra ngoài đại điện mà âm thầm thở phào, hắn không biết biểu hiện của mình có ổn hay không, bất quá nhìn biểu hiện của mấy người Ngọc Chấn Lôi, chắc hẳn sẽ không bại lộ.
Lạc Nam nào hiểu rằng Ngọc Hải trước đây ở trước mặt Phụ thân thì như chuột thấy mèo, ngay cả ăn nói cũng ấp úng, hôm nay hắn mặc dù không nói quá nhiều, nhưng lời nói ung dung, khí độ trầm