“Nếu chúng ta không cút thì sao?”
Âm thanh vang lên một cách hết sức thản nhiên mang theo chút ý trêu đùa, khiến đám người toàn thể rùng mình, tóc gáy toàn thân dựng đứng…
Bởi vì giọng nói này là âm thanh bọn hắn khá quen thuộc và cũng từng nghe qua, chính là thuộc về Đạo Huyền Tông một trong hai vị thiên tài kia!
Đám người khó khăn quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời trở nên đặc sắc…
Không biết từ bao giờ, Đạo Lãng và Đạo Lãng đã lẳng lặng đứng đó, ánh mắt cả hai như điện khóa chặt thân ảnh Lạc Nam cùng với ba cổ thi thể Tiên Vương nằm trên mặt đất, mang theo vô tận nóng rực pha lẫn tham lam…
Tiên Vương Cảnh…dù là ở Trung Tiên Giới cũng là nhân vật nổi danh, trụ cột của các thế lực đỉnh cấp, địa vị cao cao tại thượng, là đối tượng hâm mộ và ngưỡng vọng của vô số sinh mệnh dừng bước tại ranh giới Ngọc Tiên Viên Mãn trở xuống…
Đạo Huyền Tông mặc dù có Tiên Vương Cảnh, nhưng mỗi một Tiên Vương đều có địa vị và thân phận vượt xa Đạo Trần với Đạo Lãng quá nhiều, đệ tử nội môn như bọn hắn hầu như rất ít cơ hội tiếp xúc.
Vậy mà giờ đây ở trước mặt có ba cổ thi thể Tiên Vương, điều đáng nói nhất chính là Nhẫn Trữ Vật trong tay bọn hắn vẫn hoàn hảo nằm im trên đất…
Bên trong Nhẫn Trữ Vật chính là tài sản của Tiên Vương cường giả, ba chiếc nhẫn là ba cổ tài sản khổng lồ, Đạo Trần với Đạo Lãng không muốn tham lam cũng rất khó.
Chỉ cần đạt được tài sản của một Tiên Vương, nếu có cả các loại Công Pháp, Vũ Kỹ kèm theo thì càng tốt…địa vị của hai người bọn hắn ở tại Đạo Huyền Tông sẽ gia tăng thật lớn.
Hơn thế nữa, ngoại trừ tài sản của ba tôn Tiên Vương, có một thứ khác khiến nhịp tim bọn hắn đập càng lợi hại, bản tính tham lam bị kích thích đến tột đỉnh.
Đó là Lạc Nam…
Trong mắt Đạo Trần với Đạo Lãng, loại Hỏa diễm được dung hợp từ vô số Dị Hỏa khác nhau mà Lạc Nam đang thi triển so với truyền thừa và tài sản của ba vị Tiên Vương còn khủng bố hơn…
Ngọn lửa này nếu để Tông Chủ của Đạo Huyền Tông nhìn thấy, tin chắc cũng sẽ không nhịn được muốn giết người đoạt bảo.
Chưa kể trên thân Lạc Nam còn có các loại Dị thuộc tính khác, nếu không phải trực tiếp nhìn thấy, Đạo Trần với Đạo Lãng tuyệt đối sẽ không tin trên thế gian này sẽ có tồn tại yêu nghiệt đến như vậy.
“Kẻ này nhất định tu luyện công pháp nghịch thiên nào đó, nhờ vậy mới có thể luyện hóa nhiều loại Thiên Địa Dị Vật đến như vậy!” Đạo Trần cùng Đạo Lãng hai mắt nhìn nhau, cùng lúc hiện lên suy nghĩ chung.
Đồng thời bọn hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn vì hai người phát hiện được Lạc Nam sớm hơn so với Hải Yêu Cung và Vô Lượng Hải Các…
Bằng không hai thế lực kia nhất định cũng sẽ nhúng tay, cạnh tranh cướp đoạt con mồi với hai người bọn hắn.
Hiển nhiên ở trong mắt Đạo Trần và Đạo Lãng, dù Lạc Nam có thiên phú khủng bố…thì vẫn là con mồi.
Thân là thiên tài của Vương Cấp Thế Lực, bọn hắn có vốn liếng và sự kiêu ngạo của riêng mình.
“Công pháp có thể điều khiển nhiều Phi Kiếm của hắn cũng là hàng tốt, chỉ sợ không kém Kiếm Pháp trấn tông của Đạo Huyền Tông chúng ta!” Đạo Trần truyền âm cho Đạo Lãng, ánh mắt lấp lóe nhìn vô số thanh Phi Kiếm đang lượn lờ quanh thân Lạc Nam.
Đạo Lãng gật mạnh đầu, so với thủ đoạn ngự kiếm để chiến đấu này…Ngự Kiếm Phi Hành mà bọn hắn vẫn luôn tự hào có phần nông cạn.
Lạc Nam nhướn mày, hắn không nghĩ đến mình sẽ va chạp với thiên tài Trung Tiên Giới sớm đến như vậy…
Nhìn ánh mắt tham lam không chút che giấu pha lẫn đố kỵ và sát ý của bọn hắn, Lạc Nam biết khó tránh khỏi một trận chiến.
Bất quá như đã nói, bên dưới Ngọc Tiên…Lạc Nam tự tin vô địch, làm sao sẽ ngán hai kẻ này?
Ánh mắt hắn mang theo tà ý nhìn chằm chằm Đạo Trần hai người, thản nhiên mở miệng:
“Nếu chó không biết tự cút chính là chó không ngoan…đối với loại này, ta có thói quen đánh đến khi nào ngoan ngoãn thì thôi!”
Tĩnh…toàn trường yên tĩnh như chết.
Lời của Lạc Nam vừa ra khiến vô số người trái tim nhấc lên tận cổ họng, vô ý thức lùi lại một bước.
Địa Ngọc Huyền ánh mắt tràn ngập dị sắc nhìn chằm chằm nam nhân, dáng vẻ bệ nghễ không xem thiên hạ anh hùng ra gì dù cho đối thủ có là Thiên Tài Trung Tiên Giới của người này trực tiếp đánh vào tâm nàng, chỉ sợ không thể nào quên được.
Ở trong mắt vô số người, Trung Tiên Giới chính là nơi bọn hắn hướng đến, chính là mục tiêu truy cầu của hầu hết sinh mệnh sinh ra và lớn lên tại Tiểu Tiên Giới…
Vậy nên đối với bọn hắn, kẻ đến từ Trung Tiên Giới, hơn nữa còn đại diện cho Vương Cấp thế lực như Đạo Trần và Đạo Lãng chính là tồn tại ưu việt, cao không thể chạm…bản năng sinh ra một loại cảm giác tự ti thua kém khi đối diện với hai người.
Vậy mà giờ đây, ở trong miệng của “tà tu” này, Đạo Trần với Đạo Lãng chỉ là đám chó không nghe lời, cần phải dạy dỗ.
Chênh lệch to lớn trong cách suy nghĩ và nhận thức như vậy, làm sao bọn hắn không kiêng kỵ và khiếp sợ?
“Giỏi…phi thường giỏi! HAHA!”
Trong bầu không khí đè nén, hai tiếng cười ha hả vang lên phá tan ngột ngạt, thay vào đó là sát khí ngập trời…
Chỉ thấy Đạo Trần với Đạo Lãng đã ung dung chân đạp hư không, Tiên Kiếm lơ lửng bên cạnh bọn hắn, đồng tử co rụt lại, ánh mắt như nhìn người chết nhìn chằm chằm Lạc Nam.
“Tiểu tử…nếu tự tin của ngươi chỉ dựa vào một đám Dị thuộc tính và Ngũ Sắc Lôi Kiếp, như vậy bí cảnh này sẽ trở thành mồ chôn của ngươi rồi!” Đạo Lãng liếm môi cười, âm thanh có chút lười biếng dường như Đế Diễm và Lôi Kiếp hắn không nhìn vào trong mắt.
“Đúng là trẻ ranh chưa biết mùi đời, nếu ngươi là Ất Tiên…có lẽ sẽ đủ tư cách để phát ngôn ra câu vừa rồi, chỉ bất quá ngươi chỉ là Chân Tiên…hôm nay để bổn công tử dạy ngươi một chút chênh lệch giữa Ất Tiên của Trung Tiên Giới và đám phế vật Tiểu Tiên Giới lớn đến như thế nào!” Đạo Trần cười cười, lời nói miệt thị không kiêng nể gì phát ra.
Nghe vậy đám đông nhất thời uất ức tràn đầy giận dữ, bất quá ngay cả một người dám đứng ra mở miệng phản bác Đạo Trần cũng không có.
Bởi vì nếu so với tu sĩ Trung Tiên Giới ở trong đồng cấp, bọn hắn quả thật không đáng chú ý…
Bất kỳ Ngọc Lãng hay Ngọc Trần, cũng đủ khả năng dẹp loạn đám đông tu sĩ tại nơi này.
Lạc Nam chiến ý sục sôi, hắn có cảm giác Đạo Trần và Đạo Lãng thật sự không đơn giản, ngoài mặt lại ra vẻ không quan tâm ngoái ngoái lỗ tai, ngửa đầu lên trời cười dài:
“Sủa to cũng đủ rồi, còn không mau lên cắn ta?!”
“Ngươi! !” Đạo Trần với Đạo Lãng xém chút tức chết.
Lúc này tên khốn kiếp này mở miệng nói như vậy, nếu hai người bọn hắn lao đến công kích, chẳng phải thật sự là chó sao?
“Dám nhục nhã hai vị Đạo Huyền Tông, tội ngươi đáng chết!”
Trong lúc Đạo Trần với Đạo Lãng còn chưa biết tính sao, một loạt âm thanh phẫn hận đã vang lên, chỉ nhìn thấy Lam gia tam kiệt sắc mặt nịnh bợ mang theo hai tên Lam gia trưởng lão xuyên thấu qua tầng tầng Phi Kiếm, Đại Đao trong tay một lần nữa tụ thành sóng lớn ngập trời, hung hăng hướng Lạc Nam tập kích mà đến.
“Cũng vì đẳng cấp các Phi Kiếm còn quá thấp!” Lạc Nam thấy cảnh này nhíu nhíu mày.
Mặc dù hắn thành công dùng số lượng lớn Phi Kiếm cầm chân năm người Lam gia trong tình huống vừa rồi, nhưng Đại Đao trong tay bọn hắn đều là hàng Ất Cấp Vũ Khí trở lên, trong khi đó lượng lớn Phi Kiếm của Lạc Nam chỉ là hàng Cực Cấp.
Ất Cấp vũ khí cùng Cực Cấp Vũ Khí chênh lệch rất lớn, bị bọn hắn đột phá vòng vây cũng là điều dễ hiểu.
“Đúng là phiền phức!” Lạc Nam sắc mặt âm trầm, xem ra giết gà dọa khỉ bằng hai tên trưởng lão Thiên Tiên Môn vẫn chưa đủ để đám người này kinh sợ.
“Nộ Thủy Trảm!” Năm người Lam gia đồng thanh hò hét, theo Đại Đao trong tay trảm xuống, mang theo khí thế của biển cả đang phẫn nộ, muốn nhấn chìm và xé rách địch nhân thành từng mảnh nhỏ.
Trong khoảnh khắc mấu chốt, hai cánh tay của Lạc Nam bất chợt nâng lên trước mặt, bên trong lòng bàn tay xuất hiện cảnh tượng vật đổi sao dời, thiên biến vạn hóa, mênh mông vũ trụ như bị nghịch chuyển…
Tiên Lực trong cơ thể bất chợt chuyển động ngược lại, tạo thành một lực phản kỳ diệu không thôi…
“Đấu Chuyển Tinh Di!” Lạc Nam nghiêm túc thốt ra bốn chữ…thân thể điên cuồng lao đến năm luồng Nộ Thủy Trảm kinh thiên.
“Hắn muốn làm gì?” Đám người sắc mặt hoảng hốt, kẻ này điên rồi sao?
“Haha, đi chết!” Năm người Lam gia cười dữ tợn, năm thanh Đại Đao toàn lực trảm xuống…
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…
Trong ánh mắt trợn trắng của đám người, chỉ nhìn thấy năm thanh Đại Đao trong tay của Lam gia đám người khi sắp đánh vào đối thủ đột ngột bị bật ngược trở lại.
Năm luồng Đao Pháp như biển cả