Bí cảnh rộng lớn vô hạn, thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn là Ngọc Hải đang ung dung hành tẩu bằng Lôi Ảnh Bộ, khóe miệng nhếch lên hết sức kiêu ngạo, sau lưng còn đeo lấy một thanh cự Kiếm nặng nề được quấn trong bao vải, tóc dài tiêu sái nhẹ bay hết sức phong độ…
“Ngươi nghe gì chưa? Tên Tà Tu kia một người độc chiến tam đại Thiên Tài của Vương Cấp Thế Lực, sau cùng còn đoạt hết chỗ tốt sau đó chuồn mất!”
“Đương nhiên nghe qua, chuyện này hiện tại trên khắp Bí Cảnh ai mà không biết?”
“Nghe nói Đạo Huyền Tông cùng với Hải Yêu Cung hiện tại đã liên thủ, thề sống chết cũng phải báo lại mối nhục lần này!”
“Khó…tên kia hiện tại ôm lấy ba chiếc nhẫn Trữ vật của Tiên Vương, nếu là ta đã lập tức rời khỏi Bí Cảnh, tìm một nơi vắng vẻ bế quan lĩnh ngộ, đợi mọi chuyện qua đi mới xuất thế, dù Vương cấp thế lực cũng đừng mong tìm ra!”
“Haizz, người so với người thật tức chết, ta nghe nói cũng có không ít kẻ nhận được truyền thừa của Tiên Vương, trong đó có cả Vô Lượng Quân của Vô Lượng Hải Các!”
“Địa Ngọc Huyền của Địa Tiên Môn gần nhất cũng nhận được truyền thừa của một vị nữ Tiên Vương, nghe nói Địa Tiên Môn đã xuất động toàn thể lực lượng nồng cốt để bảo vệ nàng tránh người khác ngấp nghé!”
“Ông trời không có mắt a, Bí Cảnh nhiều chỗ tốt như vậy tại sao không rơi xuống đầu ta?”
“Ha hả, ngươi có ngon tiến vào hạch tâm Bí Cảnh tranh đoạt đi!”
“Thôi đi, ta còn ngại mình sống quá lâu sao?”
“Nghe nói Bí Cảnh này vượt xa dự đoán ban đầu, nên các thế lực của Hải Vực Tinh đã cử thêm một số thiên tài cao cấp thăm dò…không biết thực lực thế nào!”
Bên tai Lạc Nam vang lên âm thanh nghị luận đến từ bốn phương tám hướng, sắc mặt hắn thản nhiên như không, thực chất trong lòng có chút kinh ngạc.
Không ngờ danh tiếng của mình lan truyền nhanh đến thế, chỉ sợ sau lần này khắp các Tiểu Tiên Giới lân cận đều có đồn thổi, chỉ bất quá vì không có lộ mặt ra ngoài…Điểm Danh Vọng thu được chắc hẳn cũng không quá nhiều.
Địa Ngọc Huyền nữ nhân kia nhận được truyền thừa của Nữ Tiên Vương, đây là chuyện lớn ở Tiểu Tiên Giới, toàn bộ Lam Cực Tiên Tinh sẽ vì đó chấn động, nếu để Địa Ngọc Huyền thành công trưởng thành…ngày sau Lam Cực Tiên Tinh là vật nằm trong túi của Địa Tiên Môn, bởi vì truyền thừa của Tiên Vương chắc hẳn vượt xa tích lũy của những Ngọc Cấp Thế Lực.
Trước cơ duyên to lớn như vậy, Địa Tiên Môn toàn lực bảo vệ Địa Ngọc Huyền là điều dễ hiểu…
Bất quá mọi sự không liên quan đến Lạc Nam, thứ khiến hắn chú ý là câu nói sau cùng kia, vội vàng gọi lại một tên tu sĩ ở phụ cận:
“Vị huynh đệ này…hạch tâm Bí Cảnh có chuyện gì xảy ra?”
Hiển nhiên việc mấy tên này kiêng kỵ hạch tâm bí cảnh như vậy khiến Lạc Nam có chút tò mò.
Chỉ tiếc tên tu sĩ kia gặp Lạc Nam bắt chuyện, sắc mặt hiện lên vẻ đề phòng lùi lại vài bước, Tiên Lực âm thầm vận chuyển, lạnh lùng nói:
“Chúng ta không quen, ta vì sao phải nói cho ngươi?”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, cười hì hì nói: “Tại hạ là Ngọc Hải, thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn đến từ Lam Cực Tiên Tinh, không phải kẻ xấu!”
Trong lúc nói chuyện nhanh tay lấy ra mười khối Cực Phẩm Tiên Thạch nhét vào tay thanh niên tu sĩ.
“Hừ, ngươi xem ta là ăn mày?” Thanh niên tu sĩ một mặt xem thường nhìn mười khối Cực Phẩm Tiên Thạch, ánh mắt nhìn Lạc Nam đầy chế nhạo.
Người có thể tiến vào Bí Cảnh có ai là kẻ tầm thường ? kẻ này dùng mười khối Tiên Thạch muốn hối lộ hắn, đúng là nhà quê…bất quá cảm giác đề phòng trong lòng giảm đi không ít.
Lạc Nam cũng không xấu hổ, Tiên Thạch của hắn hiện tại khá nhiều nên không có khái niệm bao nhiêu là đủ, lại lấy thêm một túi Tiên Thạch khác ra nhét vào tay thanh niên tu sĩ.
Thanh niên tu sĩ lúc này mới hài lòng gật đầu, ra vẻ hiểu biết hỏi :
‘‘Nhìn bộ dạng của ngươi chắc mới vào Bí Cảnh hả ?’’
‘‘Không sai !’’ Lạc Nam gật bừa.
“Chẳng trách…” Thanh niên tu sĩ vuốt cằm, ra vẻ thần bí cao thâm nói: “Hạch tâm bí cảnh chính là chiến trường khốc liệt nhất trong quá khứ, tại đó số lượng cường giả vẫn lạc không ít…sát khí so với nơi này nồng đậm hơn gấp vài chục lần, với tu vi của ngươi một khi tiến vào chỉ có nổ não mà chết!”
“Ra vậy!” Lạc Nam bừng tĩnh đại ngộ, sát khí tại Bí Cảnh đã gây khó khăn cho không ít người, không ngờ tại vị trí hạch tâm còn khủng bố hơn như vậy.
“Rất nhiều thiên tài đến thử thăm dò hạch tâm Bí Cảnh, bất quá người thành công tiến vào chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đa phần đều là thiên tài của Hải Vực Tinh Trung Tiên Giới!” Thanh niên tu sĩ có chút hâm mộ nói, sau đó thở dài:
“Những người thực lực yếu như chúng ta tốt nhất đừng tốn công vô ít, thăm dò các nơi ngoài rìa của Bí Cảnh nói không chừng đạt chút chỗ tốt còn hơn!” Thanh niên tu sĩ khuyên bảo Lạc Nam, hắn cũng từng muốn bén mảng đến hạch tâm bí cảnh, bất quá dù chưa tiến vào cũng đã phụt máu, nơi đó thật sự kinh khủng.
“Đa tạ!” Lạc Nam cười cười gật đầu, thi triển Lôi Ảnh Bộ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của “Ngọc Hải” dần khuất xa, thanh niên tu sĩ lắc đầu thở dài…theo hắn thấy lại có một tên không biết lượng sức muốn tự tìm đường chết rồi.
…
Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý phi hành với tốc độ cao, nếu đã cất công tiến vào Bí Cảnh, hắn đương nhiên muốn chơi lớn một lần, hạch tâm bí cảnh nghe qua đã không bình thường, nói không chừng tậu được Thiên Địa Dị Vật nào đó thì ngon.
Tu vi dậm chân tại chỗ ở Chân Tiên quá lâu đã làm hắn trong lòng bứt rứt…
“Thiếu Chủ………”
Đúng lúc này, một âm thanh thê lương thảm thiết vang vọng trời cao, Lạc Nam đã sớm chú ý đến toàn cảnh.
Chỉ thấy Ngọc Hư trưởng lão của Ngọc Tiên Môn đang bị một đám tu sĩ vây công, thân thể già nua tràn đầy các vết thương dữ tợn, sắc mặt tái mét tràn đầy mỏi mệt, đã sắp nỏ mạnh hết đà.
Đám Tu sĩ này có sáu người, hai trẻ bốn già, hai người trẻ gồm một nam một nữ tu vi Ất Tiên Hậu Kỳ, mà bốn lão già đều là Ngọc Tiên áp chế xuống còn Ất Tiên Viên Mãn.
Đứng giữa thế công liên miên bất tuyệt của sáu người, Ngọc Hư chỉ có thể điên cuồng phòng thủ để kéo dài mạng sống, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có…
Nhìn thấy Lạc Nam thi triển Lôi Ảnh Bộ ở cách đó không xa, hắn vội vàng gào thét lên:
“Thiếu Chủ mau trốn, mấy kẻ này đều là người của Hắc Cực Tiên Tinh…đối địch với Lam Cực Tiên Tinh chúng ta đã vô số thế hệ!”
“Sắp chết còn già mồm!” Một tên lão già cười gằn, Hắc Ám Tiên Lực triển khai hóa thành nhất Trảo, vồ vào ngực Ngọc Hư.
Phốc…
Ngọc Hư lòng ngực bạo tạc, năm vết trảo dữ tợn xuyên thấu bạch cốt, cổ họng một lần nữa phun máu, thở hổn hển liên tục, sắp hấp hối rồi.
Cách Ngọc Hư không xa, một cổ thi thể lạnh như băng nằm bên dưới mặt đất, tay chân bị đánh nổ, diện mục dữ tợn như lệ quỷ, không phải Ngọc Quán thì là ai?
Lạc Nam thấy vậy có chút