Tại một vùng hẻo lánh hoang vu trong Bí Cảnh…
Ngọc Hàn Lãnh đã dần hấp hối, ánh mắt vẫn còn trợn trợn nhìn chằm chằm Ngọc Hải như muốn hỏi:
“Ngươi thật sự là thiếu chủ sao?”
Không trách được Ngọc Hàn Lãnh nghi ngờ, bởi vì biểu hiện ngày hôm nay của Ngọc Hải thật sự quá mức kinh khủng vượt xa thói thường, dù cho trong thời gian ngắn vừa qua hắn thật sự đạt được truyền thừa của Tiên Vương, cũng không có khả năng tiến bộ một cách kinh khủng như vậy.
Mặc dù Ngọc Hàn Lãnh vẫn luôn hy vọng Thiếu Chủ trưởng thành…nhưng Ngọc Hải giờ đây lại tạo cho hắn cảm giác hoàn toàn xa lạ dù bề ngoài và khí tức của người này giống Ngọc Hải y như đúc.
“Lão già…ta vẫn luôn tự hỏi, một kẻ như Ngọc Hải vì sao ngươi đối xử với hắn tốt như vậy, có khi nào…Ngọc Hải là con trai ruột của ngươi?”
Trong ánh mắt co rút lại của Ngọc Hàn Lãnh, “Ngọc Hải” bất chợt quỷ dị mỉm cười.
“Ngươi! ” Ngọc Hàn Lãnh ú ớ, một khỏa trái tim như chìm xuống đáy cốc.
Quả nhiên…quả nhiên kẻ khủng bố lấy sức một người quét ngang thiên tài Trung Tiên Giới không thể là Ngọc Hải được.
Trong ánh mắt hằn đầy tơ máu của Ngọc Hàn Lãnh, da thịt trên mặt “Ngọc Hải” cấp tốc chuyển đổi, một diện mạo hoàn toàn khác thường bất chợt hiện ra.
Đây là một thanh niên nam tử cực kỳ trẻ tuổi, nhìn qua so với Ngọc Hải còn trẻ hơn rất nhiều, hai đôi mắt hắc bạch phân minh hết sức tà dị, khóe miệng treo một nụ cười lười biếng, ánh mắt thâm thúy như sao trên trời.
Chính là Lạc Nam…
“Phốc!” Ngọc Hàn Lãnh miệng phun một ngụm máu tươi, hô hấp trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết…
Dồn nén toàn bộ hơi thở sau cùng, Ngọc Hàn Lãnh ú ớ mở miệng:
“Ngươi…ngươi…là…ai?”
Dù bị cắt lưỡi không thể phát ra tròn trịa câu chữ, nhưng dựa vào khẩu hình miệng…Lạc Nam vẫn hiểu Ngọc Hàn Lãnh muốn nói gì.
Hắn cười nhạt đáp: “Ta là Lạc Nam…nghe nói qua chưa?”
“Lạc Nam?” Trong mắt của Ngọc Hàn Lãnh lóe lên vẻ mờ mịt, hiển nhiên hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với cái tên này.
“Haha!” Lạc Nam cười to:
“Cũng phải thôi, ở trong mắt đám người cao cao tại thượng như các ngươi, cái tên Lạc Nam này chỉ là một thổ dân phi thăng từ Hạ giới, một con kiến nhỏ, một kẻ có thể tùy ý chết đi chỉ vì tính cách nhỏ mọn của Ngọc Hải, làm sao có thể nhận thức ta đúng chứ?”
Ngọc Hàn Lãnh quả thật không nhớ…bởi vì Lạc Nam chỉ là một trong nhiều đệ tử ngoại môn gia nhập Ngọc Tiên Môn, thân là đại trưởng lão cao cao tại thượng như hắn vì sao phải ghi nhớ?
Huống hồ dù Ngọc Hải từng vì Huỳnh Thảo muốn giết Lạc Nam, thì ở trong mắt cao tầng Ngọc Tiên Môn đó cũng chỉ là trò chơi con nít, bọn hắn đâu bận tâm xen vào làm gì, mặc kệ Ngọc Hải chơi đùa thoải mái là được.
Tu sĩ Ngọc Tiên Môn có nhiều lắm, chết bớt vài tên để Ngọc Hài chơi đùa không phải chuyện to tác gì…
Chỉ đáng tiếc, người mà bọn hắn động vào lại là Lạc Nam.
“Ngọc Hải vì nữ nhân Huỳnh Thảo kia phế bỏ đôi chân của đồng môn, muốn giết đệ tử mới nhập môn…đám lão già các ngươi thân là trưởng bối lại không biết dạy dỗ, hậu quả tự gánh chịu đi!”
Lạc Nam cười gằn một tiếng, ý niệm vừa động…một thân thể te tua tơi tả bị cắt mất tứ chi, chỉ còn lại một khối thịt tròn vo xuất hiện bên ngoài…
Chính là Ngọc Hải bị hắn giam giữ…
Ngọc Hải vừa mới xuất hiện đã cùng Ngọc Hàn Lãnh hai mặt nhìn nhau…
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân thể hắn lạnh lẽo như băng, trái tim tuyệt vọng như chìm vào địa ngục, một chút thần trí còn sót lại triệt để phát điên, chính thức ngất đi.
Hiển nhiên mặc dù bị giam cầm nhưng Ngọc Hải vẫn còn có chút hy vọng một ngày nào đó Ngọc Tiên Môn sẽ phát hiện và đem mình cứu thoát…chỉ tiếc hiện thực tàn khốc hơn xa tưởng tượng của hắn, ngay cả nhân vật số 2 của Ngọc Tiên Môn là Đại Trưởng Lão cũng rơi vào trong tay Lạc Nam…
Cú sốc quá lớn khiến tia minh mẫn sau cùng còn sót lại của Ngọc Hải hóa thành hư vô, chính thức trở thành người thực vật…
“PHỐC!”
Mà Ngọc Hàn Lãnh sau khi chứng kiến thảm trạng của Ngọc Hải, da đầu dựng ngược lên, dù tu luyện Băng Tiên Lực nhưng lại cảm giác lạnh lẽo vô cùng, một cảm giác sợ hãi tràn lan khắp lòng ngực…
“Thế nào? Ta cho các ngươi nhìn nhau lần cuối, mãn nguyện chứ hả?” Lạc Nam cười nhạt, một chân đạp lên đầu Ngọc Hải ấn mạnh xuống đất.
“Ngươi…ngươi!” Ngọc Hàn Lãnh phẫn hận như ác ma nhìn chằm chằm Lạc Nam, nếu ánh mắt có thể giết người, Lạc Nam đã bị hắn giết trăm nghìn lần rồi.
“Hối hận không? Nếu đám lão già các ngươi biết giáo dục Ngọc Hải một cách tử tế, đừng ỷ vào quyền thế mà trêu chọc đến ta…thì hà cớ ra nông nỗi này?” Lạc Nam ra vẻ tiếc hận chậc chậc lưỡi, bừng tĩnh đại ngộ nói”
“À, ta quên mất…ngay cả đám lão cẩu các ngươi cũng là lũ vô liêm sĩ, chuyên gia bày mưu đoạt lấy Thiên Địa Dị Vật của hậu bối mới phi thăng thì làm sao biết giáo dục hậu bối nhà mình một cách tử tế!”
“Một lũ súc sinh!” Lạc Nam phỉ nhổ.
“PHỐC!”
Cơn giận dâng trào một lần nữa khiến Ngọc Hàn Lãnh phun máu, chỉ là lần này thứ hắn phun ra chính là máu đen.
“Hự!”
Theo một tiếng thở nặng nhọc cuối cùng, Ngọc Hàn Lãnh uất ức mà chết, ánh mắt vẫn còn mang theo hận ý trừng lấy Lạc Nam, chết không nhắm mắt.
“Chịu đựng kém như vậy?” Lạc Nam giật mình, hắn có chút buồn cười…lần đầu tiên dùng miệng mắng chết người khác, cũng là một loại trải nghiệm.
VÈO…
Từ trong đan điền của Ngọc Hàn Lãnh, một tiểu Nguyên Anh bé nhỏ lẫn trốn mà ra, ngự không lao vọt với tốc độ chóng mặt.
Chính là Nguyên Anh của Ngọc Hàn Lãnh vẫn chưa bị nghiền nát trong chiến đấu…
Đáng tiếc Nhìn Xuyên Yếu Điểm của Lạc Nam đã khóa chặt lấy nó, một thanh Hư Không Kiếm nhẹ nhàng xuất hiện, đem Nguyên Anh của Ngọc Hàn Lãnh trảm thành hai nửa…
Chết đến không thể chết hơn được nữa…
“Đoạt Hồn!”
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mở ra, đem Linh Hồn Ngọc Tiên Hậu Kỳ của Ngọc Hàn Lãnh cướp mất, gia tăng đẳng cấp của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn…
“Còn cách Vương Cấp Pháp Bảo khá xa…” Lạc Nam âm thầm cảm thán, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn là một trong những Pháp Bảo theo hắn đầu tiên, đồng hành qua vô vàn trận chiến lớn nhỏ, không ít lần lặp đại công…
Chỉ bất quá đẳng cấp hiện tại của nó có phần thua kém trong hàng ngũ Pháp Bảo, chỉ mới là Ất Cấp mà thôi…
“Đúng rồi…!”
Lạc Nam vỗ vỗ trán, Thăng Khí Phù bất chợt xuất hiện trên tay…
Tấm Thăng Khí Phù từ Vòng Quay Danh Vọng này vẫn chưa biết nên sử dụng cho Ngũ Long Chiến Xa hay Nanh Bạc, bởi vì Ngũ Long Chiến Xa quá mức rêu rao…sử dụng sẽ bị kẻ khác chú ý, còn Nanh Bạc lại chưa có nhu cầu sử dụng vì Nộ Hỏa Kích Pháp của Lạc Nam hiện tại không quá mạnh.
Nghĩ là làm, hắn đem Thăng Khí Phù đặt vào con mắt phải, gia tăng đẳng cấp cho Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn…
Vô số phù văn hóa thành điểm sáng gia trì vào bên trong, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn rốt cuộc thăng đến Ngọc Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo…
RĂNG RẮC…
Đúng lúc này, vô tận Băng giá bất chợt xuất hiện…một khung xương cốt lạnh lẻo xuyên thấu cơ thể Ngọc Hàn Lãnh mà ra, Cốt Băng trong tay hướng đỉnh đầu Lạc Nam nện xuống…
Hiển nhiên Huyết Cốt Cơ Băng cảm giác được chủ nhân mình đã chết, nó muốn thay chủ nhân báo thù.
Nhìn Huyết Cốt Cơ Băng có hình dáng một Khung Xương lạnh lẽo, Lạc Nam nhếc miệng:
“Ta chưa tìm đến ngươi…ngươi lại dám tìm ta gây phiền phức?”
Ý niệm vừa động, sau lưng Lạc Nam thiêu đốt hỏa diễm đỏ rực như máu ngập trời…
Vô số Hỏa Tiên Lực nhanh chóng hình thành một Khung Xương lửa, đem nhiệt độ không khí tăng cao đến cùng cực.
Chính là Dị Hỏa top 3 trên Dị Hỏa Bảng tại Việt Long Tinh…
RỐNG…
Huyết Cốt Cơ Viêm vừa xuất hiện, ngạo nghễ rống lên một tiếng, hai hốc mắt trống rỗng nơi đầu lâu đỏ thẳm dữ tợn trừng Huyết Cốt Cơ Băng…
RÍT…
Huyết Cốt Cơ Băng nhìn thấy Huyết Cốt Cơ Viêm theo bản năng rít gào, cảm giác được đẳng cấp của ngọn lửa kia vượt xa chính mình,