Ngọc Chấn Lôi lấy thân mình làm trung tâm, vô tận Lôi Tiên Lực cấp tốc gào thét từ trong cơ thể ra ngoài…
Đạt được nguồn năng lượng dồi giàu từ hắn, vài chục tên Chấp Sự của Ngọc Tiên Môn trên dưới sắp mặt đỏ bừng, hai tay điên cuồng thi triển pháp quyết, bắt đầu triệu hoán Hộ Môn Đại Trận…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Cảm nhận được liên kết và kiêu gọi, vô tận sơn phong bất chợt rung rẩy lên, các tòa núi cao chọc trời nhanh chóng xuất hiện vô số hoa văn sáng lấp lánh…
PHẦN PHẬT…PHẦN PHẬT…
Chấp Sự Ngọc Tiên Môn mỗi người ngự không mà lên, mỗi người đứng trên một đỉnh núi, sắc mặt đỏ bừng điều khiển Trận Văn, đem Trận Pháp kích hoạt…
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Biển Lôi Đình trên thiên không gào thét dữ dội ầm vang mà xuống, nhanh chóng tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, hình thành một cái lưới to lớn như võng trời che thiên phủ địa, đem toàn bộ Ngọc Tiên Môn phạm vi bao trùm vào bên trong…
Lôi Võng Ngọc Tiên Trận, chính thức kích hoạt…
Một loạt hành động mây trôi nước chảy của Ngọc Tiên Môn và Ngọc Chấn Lôi thành thạo vô cùng, hiển nhiên đã trải qua không ít lần luyện tập…
Lôi Võng Ngọc Tiên Trận là một cái Ngọc Cấp Cực Phẩm Trận Pháp có khả năng dùng Lôi Đình để kết nối thành thiên lạ địa võng bảo vệ người nhà hoặc bao vây kẻ địch.
Ngọc Tiên Môn từng tiêu tốn cái giá cực lớn để thuê mười vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư bố trí nên Đại Trận này, mục đích chính là bảo vệ Ngọc Tiên Môn khi có đại nạn lâm đầu.
Trước đám kẻ thù khủng bố lần này bao vây, Ngọc Tiên Môn buộc phải kích hoạt Lôi Võng Ngọc Tiên Trận.
Chỉ bất quá vì không có Chiến Trận Sư lợi hại ở đây, Lôi Võng Ngọc Tiên Trận chỉ có thể vận chuyển và kích hoạt dựa vào Tiên Lực của Ngọc Chấn Lôi cùng các Chấp Sự của Ngọc Tiên Môn.
“Phốc!”
Ngọc Chấn Lôi phun ra một ngụm máu tươi, trước đó vì ngăn cản cả Chu gia và Cao gia để đám trưởng lão thành công rút vào Trận pháp hắn đã tiêu tốn rất nhiều Tiên Lực.
Hiện tại lại đem Tiên Lực nồng đậm của mình gia trình vào Trận Pháp Hộ Môn, toàn thân đã trọng thương rồi.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH!
Bên ngoài Trận Pháp, đám Ngọc Tiên liên tục thi triển công kích đánh vào Lôi Võng Ngọc Tiên Trận, muốn đem hộ môn đại trận của Ngọc Tiên Môn nghiền nát, chó gà không tha.
Đáng tiếc Lôi Võng Ngọc Tiên Trận không phải dạng Trận Pháp tầm thường, mặc dù công kích của Ngọc Tiên rất nhiều lợi hại, nhưng chưa thể phá vỡ tầng tầng Lôi đình đan xen khủng bố.
Lôi Võng Ngọc Tiên Trận, tên như ý nghĩa…tất cả Ngọc Tiên đều không thể phá được Trận Pháp như cái võng lớn này, vô số Lôi Đình đan xen chằn chịt, nếu không thể phá chỉ còn cách né ra.
“Hừ, Ngọc Tiên Môn cũng là một đám rùa rụt đầu, nhát gan như thỏ!” Đứng ngoài Trận Pháp, Chu Thương với Cao Vĩnh hai người dẫn đầu chế giễu, âm thanh cố ý dùng Tiên Lực hòa vào…truyền vào trong tai mỗi thành viên Ngọc Tiên Môn.
“Khốn kiếp…một đám chó cắn theo đàn, các ngươi còn dám phách lối?” Một vị trưởng lão Ngọc Tiên Môn che lấy lòng ngực lõm xuống của mình, không cam lòng quát lạnh.
Nếu lần này Chu gia và Cao gia không mang theo nhiều Ngọc Tiên như vậy, Ngọc Tiên Môn dù phải chật vật nhưng chưa đến mức tạm lánh mũi nhọn như lúc này.
Nghĩ đến đây…các thành viên Ngọc Tiên Môn dùng ánh mắt phức tạp nhìn đến Thiếu Chủ Ngọc Hải, lần này mọi chuyện là xuất phát từ hắn.
Nếu Ngọc Hải không nhận được truyền thừa của Tiên Vương, mọi chuyện đâu đến nước này.
Nếu Ngọc Hải nhận được truyền thừa nhưng che giấu đi, mọi chuyện cũng không đến mức này.
Nhưng Ngọc Hải được nhận truyền thừa của Tiên Vương, đó chính là đại may mắn…chỉ cần Ngọc Tiên Môn có thời gian phát triển một vài năm, nhất định sẽ như cá chép hóa rồng, thực lực tăng mạnh.
Đáng tiếc…đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là đám kẻ thù ngoài kia liệu có cho Ngọc Hải thời gian lớn lên hay không? bởi vì bọn hắn bây giờ đã đằng đằng sát khí.
“Toàn lực công kích, vài chục Ngọc Tiên chúng ta ra tay, lão tử không tin chẳng phá được trận pháp này!” Cao Vĩnh nhìn toàn trường một vòng, ra vẻ quyết tâm nói.
Đám người gật đầu, vài chục Ngọc Tiên một lần nữa ngưng tụ công kích, không nói hai lời nện xuống Lôi Võng Ngọc Tiên Trận…
Mỗi một đạo công kích đều ẩn chứa năng lượng khủng bố, đem toàn bộ Lam Cực Tiên Tinh đều chấn động, những tu sĩ âm thầm quan chiến chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy người của tinh cầu khác đến Lam Cực Tiên Tinh giễu võ dương oai, bọn hắn vừa nhục nhã vừa giận dữ, lại nhỏ yếu đến đáng thương, bất lực nhìn Ngọc Tiên Môn trở thành nơi gánh nạn.
Bất quá như đã nói, Lôi Võng Ngọc Tiên Trận không phải trận pháp đơn giản, công kích của Ngọc Tiên mặc dù nhiều, nhưng chưa đủ phá hoại nó.
Vài chục đạo công kích đánh vào Võng Lôi, toàn bộ bị nghiền nát, Võng Lôi chỉ rung lên một chút mà thôi.
Tuy nhiên, bên dưới Võng Lôi…sắc mặt một đám Chấp Sự Ất Tiên và Ngọc Chấn Lôi đã trở nên tái mét, khóe miệng rỉ máu ra ngoài.
Hiển nhiên để cung cấp năng lượng Lôi Đình cho Đại Trận ngăn cản lượt công kích vừa rồi, bọn hắn chịu tổn thất cũng không hề nhẹ.
“Mau, mau cung cấp Tiên Thạch vào trong đại trận!” Đám trưởng lão Ngọc Tiên Môn nhao nhao quát lớn.
Bọn hắn không phải là không muốn hỗ trợ, nhưng vừa rồi bị Cao gia và Chu gia liên thủ giáp công, các vị trưởng lão mỗi người đều trọng thương, rất khó có thể cung cấp được bao nhiêu năng lượng nữa.
Nội khố được mở ra, Tiên Thạch chất chồng như núi được đệ tử Ngọc Tiên Môn vận chuyển mà đến, toàn bộ Tiên Thạch nhanh chóng hóa thành dòng lũ tiến vào Võng Lôi Ngọc Tiên Trận…
“Phù phù phù!”
Ngọc Chấn Lôi lúc này mới kiệt quệ ngã xuống dưới đất, thở phì phò không ra hơi, ánh mắt giận trừng trừng nhìn về phía “Ngọc Hải” quát:
“Nghịch tử, ngươi xem khiêu khích bọn hắn dẫn đến kết cục gì? tức chết ta!”
Vốn hắn đang hạ mình xuống nước thương lượng với đám người, quan hệ đôi bên có thể hòa hoãn, tiểu tử này đột nhiên xuất hiện hung hăng càn quấy, chỉ sau vài hành động đã dẫn phát đại chiến, Ngọc Chấn Lôi sao có thể không phẫn nộ?
Nếu Ngọc Hải không phải con trai duy nhất, chỉ sợ lúc này hắn đã một tát đánh bay.
Đám người cũng là hai mặt nhìn nhau, Thiếu Chủ vừa rồi biểu hiện thật sự quá mức hấp tấp, chẳng lẽ nhận được truyền thừa của Tiên Vương nên không xem ai ra gì?
“Haizzz, dù sao cũng là người trẻ tuổi háo tháng!” Đám trưởng lão bùi ngùi lắc đầu.
Đứng trước ánh mắt không hài lòng của cả bọn, Lạc Nam cười lạnh, một mặt giận dữ quát:
“Các người nghĩ thật sự có thể hòa giải? bọn chúng là những kẻ hại chết Đại Trưởng Lão, Lục Trưởng Lão và Thất Trưởng Lão…mà bổn thiếu chủ lại là người trả thù giết chết hai đệ nhất thiên tài của bọn chúng, ân oán đôi bên đã đến mức sống còn, làm sao có thể hóa giải?”
“Chẳng qua bọn chúng lấy thái độ mèo vờn chuột, để các ngươi cố gắng làm lành…sau đó toàn bộ lật đổ, sỉ nhục các ngươi, chà đạp các ngươi mà thôi!”
“Ngọc Hải ta dù chết cũng không cam chịu nhục nhã, tử chiến đến cùng là được!”
“Ngọc Hải” ngửa đầu lên trời gào thét, sắc mặt phẫn nộ đến đỏ bừng, âm thanh vang vọng thiên địa, đem lửa giận phát tiết mà ra.
Đệ tử Ngọc Tiên Môn cả đám nhiệt huyết sôi trào, trong lòng sinh ra một cổ cảm giác hài hùng và nhiệt huyết, nhất thời đồng lòng gầm thét lên:
“Tử chiến đến cùng, thà chết chứ không nhục!”
“Tử chiến đến cùng, thà chết chứ không nhục!”
“Tử chiến đến cùng, thà chết chứ không nhục!”
Âm thanh hàng vạn đệ tử trùng trùng điệp điệp xuyên thấu vân tiêu, cả đám sắc mặt đỏ bừng vì kích động, hận không thể lập tức vì môn phái tử trận sa trường.
“Tiểu tử này…” Ngọc Chấn Lôi cùng đám trưởng lão giật mình…
Nhìn biểu hiện của Ngọc Hải, lại nhìn đám đệ tử hưởng ứng…bọn hắn chỉ có thể thừa nhận Ngọc Hải nói đúng.
Ân oán giữa Hắc Cực Tiên Tinh và Lam Cực Tiên Tinh đã chồng chất vô số năm, nay Ngọc Tiên Môn còn giết đi thiếu chủ và tiểu thư của Chu gia cùng Cao gia, mà trưởng lão của Ngọc Tiên Môn cũng chết vào tay bọn chúng.
Hận thù đôi bên đã đến mức sống còn, làm sao còn có thể hóa giải?
“Là chúng ta xác thực ngây thơ rồi…” Ngọc Chấn Lôi ngửa đầu lên trời thở dài, âm thanh trở nên già nua đi rất nhiều, nhưng bên trong ánh mắt lại là tràn ngập tia sáng.
“Có lẽ kiếp số Ngọc Tiên Môn đến đây đã tận!” Đám trưởng lão cũng bùi ngùi cảm thán một tiếng, trong từng đôi mắt già nua đục ngầu lại lấp lóe hào quang.
Ngọc Chấn Lôi cùng đám trưởng lão không hề sợ hãi, không hề hối hận, không hề lo lắng…dùng một đôi mắt sáng quắc nhìn về phía “Ngọc Hải”.
Mặc dù Ngọc Tiên Môn đã dữ nhiều lành ít, nhưng biểu hiện ngày hôm nay của Ngọc Hải lại khiến bọn hắn nhìn thấy một tia hy vọng…điều đó trở thành tia sáng nơi cuối đường hầm tối tăm, để bọn hắn dù chết đi cũng không còn gì hối tiếc.
“Môn chủ, thiếu chủ trưởng thành rồi…” Nhị trưởng lão kích động một tiếng, nhìn Ngọc Chấn Lôi hưng phấn nói ra.
“Ừm!” Ngọc Chấn Lôi nhếch miệng gật mạnh đầu, thở dài nói: “Chỉ là hơi muộn một chút!”
“Không muộn!” Đám trưởng lão lắc mạnh đầu, cực kỳ căm phẫn nói: “Địa Tiên Môn, Thiên Tiên Môn và Lam gia hèn