“Phụ thân!”
“Môn chủ!”
Đám người lập tức cảm động, Địa Mạnh Hùng thân là nhất môn chi chủ lúc này lại dùng hạ lễ với một vãn bối, chỉ vì người này có khả năng cứu trị con gái mình.
“Tiểu Nam, Ngọc Huyền muội muội thật đáng thương!” Thiên Vô Ảnh nhìn Lạc Nam ra vẻ cầu khẩn nói.
Nàng ngây thơ như một từ giấy trắng, tính cách tương đối lương thiện…lúc này mềm lòng trước sự thành tâm của Địa Mạnh Hùng và tình trạng sức khỏe của Địa Ngọc Huyền.
Lạc Nam thoáng suy nghĩ một chút, sau cùng gật đầu: “Địa môn chủ không cần khách sáo, tiểu tử sẽ tận lực…”
Hắn đã hứa với trưởng lão Địa Mục sẽ chiếu cố Địa Ngọc Huyền trong Tuyển Tử Đại Hội lần tới để đổi lấy tin tức Dị Băng, trị thương cho Địa Ngọc Huyền đạt trạng thái tốt nhất trước kỳ Đại Hội xem như một khâu trong đó.
Huống hồ cả Thiên Vô Ảnh từng bị Địa Mạnh Hùng công kích khi còn là Ngọc Ma cũng muốn hắn trợ giúp, Lạc Nam đâu có lý do gì để từ chối?
“Đa tạ Lạc công tử! đa tạ Vô Ảnh tiểu thư!”
Toàn bộ Địa Tiên Môn trên dưới sắc mặt mừng rỡ, theo suy nghĩ của bọn hắn, Địa Mạnh Hùng đã hấp hối mà Lạc Cầu Bại còn cứu trị thành công, như vậy cứu trị Địa Ngọc Huyền chắc nằm trong lòng bàn tay.
Toàn thể đệ tử và trưởng lão dùng ánh mắt cảm kích nhìn lấy hắn, Lạc Cầu Bại công tử quả nhiên là người tốt a, không những giúp Địa Tiên Môn báo thù, còn giúp hai nhân vật quan trọng nhất của bọn hắn trị liệu, với bản tính chân chất của mình…Địa Tiên Môn đã xem hắn là hảo hữu thân thiết nhất.
“Lạc công tử tiến bộ không tệ nha!”
Địa Ngọc Huyền lại là dùng ánh mắt khác thường đánh giá Lạc Nam, hiển nhiên mặc dù vẫn còn bị thương, nhưng với tu vi Ngọc Tiên của mình…nàng nhận thấy nam nhân này vừa có tiến bộ về mặt thực lực.
Một đám trưởng lão nghe vậy giật mình, lúc này mới phát hiện khí thế trên người Lạc Cầu Bại tăng tiến hơn không ít, mặc dù nhìn không rõ hắn đang ở tu vi gì, nhưng chắc chắn mạnh hơn lần đầu tiên xuất hiện.
“Làm sao có thể?” Đám người tròn xoe mắt, thời gian qua không phải Lạc công tử bận rộn điều trị cho Môn Chủ sao? Hắn còn có thể tu luyện tăng tiến thực lực?
Quá kinh khủng đi.
“Thật sự có chút tiến bộ!” Lạc Nam mỉm cười gật đầu, hắn cũng không phủ nhận.
Địa Mạnh Hùng lại không quan tâm Lạc Nam thăng tiến như thế nào, hắn đang sốt ruột thương thế của nữ nhi muốn chết rồi, xoa xoa tay nhìn Lạc Nam nói:
“Lạc công tử, không biết có thể lập tức chữa trị cho Tiểu Huyền hay không?”
“Phụ thân!” Địa Ngọc Huyền sẳng giọng: “Công tử vừa trị thương cho ngươi còn chưa nghỉ ngơi đấy…”
Địa Mạnh Hùng nghe vậy vuốt mũi cười xấu hổ, bất quá vẫn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Nam.
Lạc Nam thấy cảnh này trong lòng than thở, hắn từ trong đôi mắt của Địa Mạnh Hùng nhìn ra cảm xúc của người làm cha…
Ánh mắt này hắn từng từ Thiên Vạn Bảo nhìn thấy, từng từ Ngọc Chấn Lôi nhìn thấy…cũng như tự nhìn thấy chính bản thân mình…
Nếu có một ngày Tiểu Kỳ Nam bị thương cần người khác điều trị, chỉ sợ chính Lạc Nam cũng sẽ nóng ruột hơn cả Địa Mạnh Hùng lúc này.
“Thương thế không thể để lâu, chúng ta lập tức điều trị!” Lạc Nam nhìn Địa Ngọc Huyền lắc đầu nói.
“Làm phiền Lạc công tử quá rồi!” Địa Mạnh Hùng cùng một đám trưởng lão vui mừng hớn hở, cả đám hiểu ý dắt nhau rời đi.
“Vô Ảnh, nàng đem thứ này tìm một gian mật thất bế quan luyện hóa đi!”
Lúc này Lạc Nam kéo lại Thiên Vô Ảnh, nhét một chiếc Nhẫn Trữ Vật vào tay nàng.
Bên trong Nhẫn chính là Ngọc Cấp Cực Phẩm Bảo Y – Ma Ảnh, cùng với Ngọc Cấp Cực Phẩm Vũ Khí – Dạ Xoa Mâu.
Thiên Vô Ảnh trong lòng tò mò Lạc Nam đưa cho mình thứ gì nên ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi không quên quan tâm nhìn Địa Ngọc Huyền nói:
“Chúc muội mau chóng bình phục!”
“Đa tạ Vô Ảnh tỷ tỷ!” Địa Ngọc Huyền nhu hòa vuốt tóc cảm kích nói, nàng nhận ra Thiên Vô Ảnh là thật tâm lo lắng cho mình.
Thiên Vô Ảnh lúc này mới chu ra môi đỏ cho Lạc Nam một cái hôn gió, nhí nhảnh cầm Nhẫn Trữ Vật rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Địa Ngọc Huyền cảm thán nói:
“Có giai nhân như Vô Ảnh tỷ tỷ làm bạn, Lạc công tử thật là có phúc!”
“Haha, Địa tiểu thư nói không sai!” Lạc Nam tự hào cười cười.
…
Trưởng Lão Địa Tiên Môn là Địa Mục lúc này thần thần bí bí lôi kéo Môn Chủ Địa Mạnh Hùng sang một góc vắng.
“Thất Trưởng Lão, có chuyện gì sao?” Địa Mạnh Hùng một mặt nghi hoặc hỏi.
“Môn Chủ thấy Lạc Cầu Bại công tử so với Ngọc Hải thế nào?” Địa Mục ánh mắt nhấp nháy hỏi.
“Hơn Ngọc Hải về mọi mặt!” Địa Mạnh Hùng không chút chần chờ nói, rất nhanh hắn như nghĩ đến điều gì, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng Địa Mục nói chuyện:
“Chuyện tình cảm của Tiểu Huyền ta sẽ không xen vào thêm một lần nào nữa, các ngươi cũng đừng thấy Lạc công tử có bản lĩnh mà làm càn!”
Thân là Môn Chủ của một Ngọc Cấp Thế Lực, Địa Mạnh Hùng đương nhiên không phải người ngu, Địa Mục chỉ nói vài lời hắn đã hiểu ẩn ý bên trong.
Lão già này là muốn đẩy thuyền con gái hắn với Lạc Cầu Bại.
“Hắc hắc, Lạc Cầu Bại công tử chẳng những có bản lĩnh, thực lực càng là siêu cường, phẩm tính cũng không tệ! chính là nhân tuyển hoàn mỹ cho Tiểu Thư của chúng ta!” Địa Mục cười hắc hắc nói:
“Lão hủ đã nhờ vả hắn chiếu cố Tiểu Thư trong lần Tuyển Tử Đại Hội sắp đến, tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!”
“Ồ?” Địa Mạnh Hùng có chút kinh ngạc: “Lạc công tử hứa hẹn sẽ bảo vệ Tiểu Huyền sao? Lão thất ngươi dùng cách nào hay thế?”
Là một vị phụ thân, Địa Mạnh Hùng trong lòng không tránh khỏi lo lắng cho an toàn của Địa Ngọc Huyền khi tham gia Tuyển Tử Đại Hội, đó cũng là lý do hắn hạ mình cầu Lạc Nam trị liệu cho nàng càng sớm càng tốt, để tránh mang theo thương thế tham gia.
Lúc này nghe Lạc Cầu Bại đồng ý chiếu cố nữ nhi mình, Địa Mạnh Hùng đương nhiên hài lòng.
“Lão phu có thủ đoạn riêng thuyết phục được Lạc công tử, ta chỉ muốn báo trước một tiếng với Môn chủ mà thôi!” Địa Mục vuốt râu cười nói.
“Như đã nói, nếu Tiểu Huyền đồng ý thì ta cũng không có ý kiến gì…” Địa Mạnh Hùng cho thấy thái độ.
“Vậy lão phu yên tâm!” Địa Mục gật đầu.
Hai người nhìn nhau, khóe miệng cùng lúc nhếch lên một nụ cười hiểu ý, tất cả không cần nói thành lời.
…
Lạc Nam cùng với mỹ nhân tiến vào trong mật thất, Địa Ngọc Huyền ngoan ngoãn vén lên váy dài, khoanh chân ngồi trên giường đất.
Lạc Nam phát hiện các mật thất tu luyện của Địa Tiên Môn đa phần đơn sơ giản dị, ngoại trừ cường độ Thổ Tiên Lực nồng đậm cực kỳ…
“Tại hạ cần kiểm tra một chút tình huống trong cơ thể tiểu thư!” Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Công tử không cần đa lễ!” Địa Ngọc Huyền gật đầu, bàn tay mềm mại tinh xảo nâng lên…
Lạc Nam nắm lấy tay nàng, chỉ cảm thấy da mịn màng mát lạnh, Hồn Lực cuồn cuộn bắt đầu xâm nhập, dùng Hồn Lực để thăm dò thương thế so với Tiên Lực có hiệu quả cao hơn.
Địa Ngọc Huyền sắc mặt chăm chú nhìn lấy Lạc Nam, như muốn xuyên thấu tâm linh của hắn.
“Phần lớn thương thế của tiểu thư bắt nguồn từ mạch máu, cần phải trị liệu từ bên trong!” Lạc Nam nhíu lấy chân mày nói ra.
“Ngọc Huyền nghe theo công tử!” Địa Ngọc Huyền nhu hòa gật đầu.
Nàng hiểu rõ tình huống của mình, mạch máu rạn nứt, máu huyết bị thiêu đốt rất nhiều…không phải một sớm một chiều có thể khôi phục.
Hai người ngồi đối diện nhau, Địa Ngọc Huyền mở miệng nói chuyện từ đôi môi mềm tỏa ra hương thơm bát ngát, khiến Lạc Nam tâm thần rung động.
Vội vàng tỉnh khí ngưng thần, hắn nghiêm túc nói: “Địa tiểu thư quay lưng lại phía tại hạ!”
Địa Ngọc Huyền toàn thân rung lên, nàng biết chuyện gì sắp diễn ra…
Bất quá vì tình huống cơ thể, vẫn cắn lấy cánh môi quay lưng về phía Lạc Nam, hít sâu một hơi chủ động cởi xuống áo ngoài…
Một tấm lưng tuyệt mỹ trơn trượt hiện ra trước mặt Lạc Nam, trắng ngần không chút tỳ vết, thon thả uyển chuyển, mỹ lệ cực kỳ.
Phía trước nàng được bao phủ bởi chiếc áo Yếm trắng tinh khiết mỏng manh, chỉ đủ che lại hai bầu sửa căn tròn đầy ắp.
Thất Thải Huyền Quang vận chuyển, Lạc Nam xua tan một chút dục vọng của mình vừa mới bùng phát…
Hai tia Lôi Kiếm xuất hiện, không chút do dự mũi kiếm bén nhọn cắt lấy hai vết thương dọc trên tấm lưng trơn trượt của Địa Ngọc Huyền hình hai hai khe thịt đỏ thẳm.
Địa Ngọc Huyền cắn răng, chút đau đớn này nàng có thể chịu được…
Nhìn hai vết thương vừa xuất hiện, Lạc Nam đem hai bàn tay áp lên chúng nó…theo đó, Sinh Mệnh Huyền Mộc cùng Niết Bàn Linh Thủy cấp tốc thông qua hai khe hở cuồn cuộn tiến vào, nhanh chóng len lỏi vào mạch máu, bắt đầu quá trình điều trị…
“Ưm…”
Hai loại lực lượng êm diệu tràn đầy sinh mệnh lực tiến vào, Địa Ngọc Huyền lập tức thoải mái, không nhịn được bật thốt ra âm thanh rên rỉ nỉ non cực kỳ mê người.
Sau đó gương mặt trắng nõn của nàng đột nhiên ửng đỏ, hết sức kiều