Lạc Nam đương nhiên không biết đã có kẻ thù năm xưa đánh hơi được tung tích của mình.
Lúc này hắn đi cùng Âu Dương Thương Lan mấy nữ đi dạo một vòng, chứng kiến không ít chủng tộc cũng như thế lực mạnh mẽ, sau cùng đi vào bên trong Cung Điện…
“Kính chào quý khách, mời nhận lấy Áo Choàng!”
Hai bên cổng vào Cung Điện, hai hàng tiên nữ ăn mặc kim sắc cung trang hết sức lịch sự, diện mạo mỗi người đều là cực phẩm, không kém hơn chút nào đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo, trên mặt treo lấy nụ cười tươi tắn như hoa, thái độ ôn hòa lễ độ, liên tục phân phát áo choàng cho đám người…
Mặc dù các nàng chỉ là thị nữ, nhưng khí tức trên thân mỗi người vậy mà không dưới Ngọc Tiên, dù dung nhan xinh đẹp nhưng không một tên nào dám đứng ra trêu chọc.
Người của Thiên Địa Hội, dù cho bọn hắn tám lá gan cũng không dám đụng vào.
“Đa tạ!”
Âu Dương Thương Lan, Mộ Sắc Vy cùng Lạc Nam lần lượt nhận áo choàng, cũng không tháo xuống mặt nạ đang đeo, trực tiếp khoác vào.
“Cái này cũng quá rộng, có kích thước cho thiếu nhi không?”
Đến lượt Đình Manh Manh lập tức xụ mặt, nhìn vị thị nữ của Thiên Địa Hội không vui nói ra.
“Đừng lo lắng, muội mặc vào nó sẽ tự động phình to ra cùng một kích cỡ giống với người trưởng thành!” Tiểu thị nữ cười xinh đẹp nói.
Đình Manh Manh bán tín bán nghi mặc vào, quả thật chỉ thấy Áo choàng tự giác phồng to, nhìn qua chẳng có chút khác biệt nào so với Lạc Nam hay Mộ Sắc Vy.
“Thì ra là vậy…” Lạc Nam âm thầm hiểu ra…
Kích cỡ bên ngoài của một người có thể làm bại lộ thân phận của kẻ đó, điển hình như Đình Manh Manh chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nếu mặc vào áo choàng nhỏ xíu thì người hữu tâm chỉ cần để ý một chút sẽ có thể đoán ra thân phận của nàng…dù sao thì toàn trường chẳng có đứa bé năm tuổi nào khác, nhưng áo choàng mà Thiên Địa Hội cung cấp lại có thể khiến bề ngoài của tất cả mọi người mặc vào trở nên bằng nhau, kể cả những gả Yêu Tộc khổng lồ mặc vào cũng thu nhỏ lại bằng với một người bình thường, từ đó muốn dựa vào kích thước cơ thể để phán đoán thân phận là không thể nào.
“Đích thật chu đáo!” Mộ Sắc Vy cũng hài lòng nói.
“Cẩn thận đi lạc, nắm lấy tay nhau!”
Vì lúc này tất cả mọi người đều ai cũng như ai, Âu Dương Thương Lan lên tiếng nói.
Lạc Nam gật gù, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Đình Manh Manh, tay còn lại nhanh chóng bị một bàn tay ôn nhuyễn khác chụp lấy.
Trong khoảnh khắc, một luồng điện chạy dọc theo sống lưng khiến Lạc Nam rùng mình…
Trơn nhẵn, mềm mại, lành lạnh ấm ấp…hắn như được vuốt ve loại tơ lụa thượng hạng nhất thế gian, thư sướng hoàn toàn không thể nào nói hết.
Thì ra người nắm tay hắn là Đại Đảo Chủ Âu Dương Thương Lan…
Lạc Nam liếc mắt nhìn xuống, từng ngón tay tinh xảo thướt tha, trắng ngần không chút tỳ vết, móng tay tinh xảo có chút nhọn ra, đây là đôi tay đẹp nhất hắn từng được chứng kiến.
Ngăn cản nhịp tim đập nhanh kịch liệt của mình, hắn lấy bình tĩnh đi theo chúng nữ, mà Mộ Sắc Vy bên kia cũng đang nắm tay còn lại của Đình Manh Manh…
Bốn người dắt lấy tay nhau, tiến vào bên trong Cung Điện…
…
Bên trong là một quảng trường mênh mông rộng lớn, so với sân vận động còn lớn hơn…
Ở giữa trung tâm quảng trường là một đài cao, là nơi chủ trì và trưng bày vật phẩm trong Đấu Giá Hội…
Mà xung quanh Đài Cao, vô số khán phòng kín đáo có đánh số thứ tự được xây dựng xung quanh, mỗi một phòng đều có Trận Pháp ngăn cản người bên ngoài dò xét, nhưng người bên trong lại dễ dàng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài…hết sức chuyên nghiệp.
Đám người tiến vào quảng trường đều cố tình đi vài vòng hòa lẫn vào đám đông, sau đó mới lựa chọn ngẫu thiên một khán phòng với số thứ tự bất kỳ nào đó, thân phận quả thật được giữ bí mật một cách tối đa nhất…
“Bên đó hình như thật náo nhiệt!” Đình Manh Manh hứng thú chỉ tay về một góc Quảng trường, nơi có không ít khách nhân mặc áo choàng đen tụ tập trước những quầy hàng, mà các vị tiên tử của Thiên Địa Hội cũng đang hết sức bận rộn, liên tục xuất ra từng số lượng lớn Tiên Thạch trao đổi với Vật Phẩm do những khách nhân lấy ra.
“Đó là nơi Thiên Địa Hội định giá và thu mua vật phẩm, để những khách nhân có thể bán các đồ vật không cần thiết của mình, lấy Tiên Thạch làm vốn tham gia Đấu Giá Hội diễn ra sau đó!” Âu Dương Thương Lan cười giải thích.
“Chúng ta lập tức qua!” Lạc Nam nghe xong ánh mắt tỏa sáng.
Hắn tiêu tốn hàng chục tỷ Điểm Danh Vọng điên cuồng thu mua vật phẩm trên Cửa Hàng May Mắn, không phải là vì lúc này sao ?
“Muội muốn bán đồ? Tầm mắt của Thiên Địa Hội rất cao, vật phẩm thông thường bọn hắn sẽ không mua đâu!” Mộ Sắc Vy có chút hiếu kỳ nhìn Lạc Nam nói.
“Có chút tích lũy, để ở trong người không cần dùng đến!” Lạc Nam cười gật đầu.
“Nè nè nè!” Đình Manh Manh lập tức nhảy dựng nói: “Đừng có bán hết Kẹo của Manh Manh đó, để Kẹo lại biết chưa?”
‘‘Yên tâm ! đệ tử có chừng mực !’’ Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn tiểu nha đầu.
‘‘Được rồi, đến đó đi !’’ Âu Dương Thương Lan gật đầu, nàng cũng tò mò không biết Lạc Nam sẽ bán những thứ gì.
Đến quầy hàng của Thiên Địa Hội, lập tức có người của Thiên Địa Hội tiếp đón, đó mà một thiếu nữ tuyệt mỹ, nhoẻn miệng cười rạng rỡ nói :
‘‘Mời xuất ra vật phẩm cần bán, chúng tôi sẽ thẩm định và tiến hành định giá… nếu khách nhân cảm thấy hài lòng có thể lập tức giao dịch !’’
Thái độ phục vụ hết sức chuyên nghiệp, chỉ bất quá khiến Lạc Nam cùng Âu Dương Thương Lan mấy nữ cảm thấy buồn cười chính là, thiếu nữ đứng trước quầy hàng lúc này chính là Phú Nhược Linh, mà bên cạnh nàng còn có Phú lão đi theo làm tùy tùng.
‘‘Hì hì, không ngờ Nhược Linh tỷ tỷ được giao nhiệm vụ đứng quầy thu mua vật phẩm !’’ Đình Manh Manh ở trong lòng lè lưỡi thích thú.
Phú Nhược Linh và Phú Lão lúc này đương nhiên không nhận ra thân phận của mấy người Lạc Nam, mà bọn hắn cũng không có ý định tiết lộ, chẳng cần thiết.
Lạc Nam có chút suy nghĩ, bàn tay gõ gõ lên bàn…
ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, hàng ngàn bình ngọc trong suốt đột nhiên xuất hiện, chồng chất như một ngọn núi nhỏ trước mặt Phú Nhược Linh.
Hương thơm bát ngát lan tràn khắp bốn phía, một đám Tiên Dược với đầy đủ loại hình, đầy đủ hình thái, đầy đủ đẳng cấp khác nhau từ Cực Cấp đến Ngọc Cấp xuất hiện.
‘‘Kẹo của ta !’’ Đình Manh Manh lập tức lo lắng kinh hô, bất quá rất nhanh nàng phát hiện đống Tiên Đan này đều là loại hình bình thường, không có siêu to khổng lồ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Còn tốt a, Tiểu Yên không có lấy kẹo của nàng đem ra bán, còn đống Tiên Đan trước mặt dù ngon đấy, nhưng lại không đủ nhét kẻ răng, cắn vào không có cảm giác sướng miệng, Manh Manh mới không thèm.
‘‘Hít !’’
Mặc dù xuất thân cao quý, đã nhìn quen không ít Đan Dược, nhưng khi chứng kiến một người cùng lúc xuất ra đa dạng các Tiên Đan như vậy, Phú Nhược Linh cũng hít sâu một hơi.
Tình cảnh bên này cũng lập tức khiến đám đông chú ý, không ít khách nhân mặc áo choàng bắt đầu hứng thú vây lại!
Để luyện ra số lượng Tiên Đan lớn như vậy, nguyên liệu cần dùng chắc chắn rất nhiều, quá trình thu gôm cũng tuyệt đối mất không ít công sức.
Một kẻ có thể làm được những thứ này không thể nghi ngờ là Luyện Đan Sư hàng thật giá thật…
Mà Luyện Đan Sư ở bất kỳ thế lực nào cũng đều là khách quý, huống hồ còn là một vị Ngọc Cấp Luyện Đan Sư trở lên ?
Không ít người bắt đầu hiếu kỳ thân phận của Lạc Nam, ngay cả Mộ Sắc Vy cũng có chút cổ quái…
Tiểu Yên luyện đan kinh khủng như vậy, thời gian đâu