Anh cả mạnh như con trâu.
Vương Huy phản bội công ty, anh cả sẽ giệt ngay tức khắc, quả thực không cân tốn nhiều công sức, sao mẹ lạ dọa chị dâu?”
Tạ phu nhân lên tay, nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Mẫn Tây một cái: “Sao mẹ lại sinh ra cô gái ngôc như con chứ.”
Buổi tối con sẽ biết ngay thôi.
Vân Thư cảm thầy mình không làm sai, cô còn có tính khí về chuyện đó sao? Nhưng lại không ngừng đau lòng cho Tạ Mẫn Hành, loại cảm giác này, cuôi cùng Vân Thứ cũng biết đắn đo là gì sau hai mươi năm.
Vân Thư đứng ở cửa tập đoàn Tạ Thị, cô đi tới đi lui: Vào”? Không vào.
Vào? Không vào.
Vào? Không vào.”
Vân Thư trốn ở góc nhỏ, quở trách mình về phía cột đá câm thạch sáng bóng.
Vân Thư ơi là Vân Thư, sao mày lại nhát như vậy.
Thoải mái đi vào chẳng phải tốt hoi: Sao.
Bản thân to gan sẽ có hiệu quả, Vân Thự sải bước tiên vào công ty, lại bị quây lễ tân chặn lại, hỏi có hẹn trước không.
Vân Thư biết quy trình của công ty: “Xin chào, tôi tìm tông giám đốc của co.
Lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp: “Xin chào cô gái, cô không hẹn trước thì không thê gặp tổng giám đốc được.”
Vân Thư hiểu chuyện, lập tức nói: “Là như vậy, tổng giám đốc của mây người có phỏng vân vào buổi sáng, có lẽ bây giờ vần chưa trở về.
Hay là cô gọi cho chủ tịch của mây người?
Nói có cô Vân đến, chắc chắn chủ tịch mấy người sẽ cho tôi vào.
Sau đó tôi tự đợi Tạ Mẫn Hành.”
Hai nhân viên lễ tân nhìn nhau, bọn họ không dám gọi điện thoại cho văn phòng chủ tịch, chủ tịch là ai cơ chứ, chỉ dựa vào lời nói của cô gái này đã đi gọi điện, sợ là bọn họ không muốn làm việc nữa.
“Cô Vân, xin